Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 850




Chương 850

Nhìn thấy Đình Trung, nghe cậu bé gọi mình là mẹ, trong đầu của Kiều Phương Hạ lập tức hiện lên đứa con trong bụng đã mất trước đó của cô, đứa trẻ này thậm chí còn chưa thành hình người.

Cô biết bản thân không nên oán giận mà trút hét lên đầu một cậu bé ba tuổi.

Nhưng cô thật sự không hiểu được, rốt cuộc bản thân đã làm chuyện gì tàn nhẫn mà ông trời phải trừ phạt cô như vậy.

Cô nhìn chằm chằm vào Đình Trung mà không lên tiếng, chỉ là lặng lẽ thu lại đôi tay đã chạm vào Đình Trung.

Đình Trung ngẩng đầu nhìn Kiều Phương Hạ, không thể giải thích được cảm giác hôm nay cách mà Kiều Phương Hạ nhìn mình có chút khác lạ, giống như là… nhìn vào đôi mắt của một người xa lạ, thật giống như là không quen biết cậu vậy.

Cậu có chút sợ hãi khi bị Kiều Phương Hạ nhìn như vậy. Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào vị trí trên bụng của Kiều Phương Hạ: “Mẹ ơi..”

Cậu muốn hỏi Kiều Phương Hạ, có đau không, trong bụng còn khó chịu hay không.

Còn chưa chạm vào Kiều Phương Hạ, cô đột nhiên đẩy nhẹ tay cậu ra, nói: “Ra ngoài đi, mẹ muốn nghỉ ngơi”.

Tuy lực đẩy không lớn nhưng Đình Trung lại ngơ ngác, cậu ngồi dưới đất nhìn Kiều Phương Hạ, đôi mắt ướt như trái nho đen dần trở thành sương mù.

Cậu không biết vì sao hôm nay Kiều Phương Hạ đối với cậu lạnh nhạt như vậy, dáng vẻ như rất ghét cậu.

Kiều Phương Hạ trước giờ chưa từng từ chối cậu, càng đừng nói đến dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cậu.

“Mẹ ơi” Cậu suy nghĩ rồi lại cẩn thận dè dặt gọi Kiều Phương Hạ với giọng có chút lấy lòng và khẩn cầu.

Cậu không muốn ra ngoài, vì Kiều Phương Hạ rất đau nên cậu muốn ở cùng cô thêm một lúc, muốn giúp cô xoa xoa bụng. Có lẽ tâm trạng của Kiều Phương Hạ tốt lên một chút thì cơ thể có thể sẽ hồi phục nhanh hơn.

Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể Đình Trung ở bên cạnh cô không tồn tại.

Ở ngoài cửa, Lệ Đình Tuấn không nhìn thấy Đình Trung nên đang tìm cậu bé, vừa hay bước đến trước cửa phòng của Kiều Phương Hạ thì nghe thấy bên trong có tiếng của Đình Trung.

Anh lập tức dừng lại ở trước cửa, im lặng vài giây và nhẹ nhàng vặn cánh cửa ra.

Bóng dáng nhỏ của Đình Trung ở bên cạnh mép giường, mếu máo nhìn Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng mở cửa, sắc mặt nhợt nhạt nhìn về phía Lê Đình Tuấn.

“Đưa nó ra ngoài đi” Hai người nhìn nhau, Kiều Phương Hạ thản nhiên nói.

Nói xong, cô lấy ly giữ nhiệt trong tay để lại lên tủ trên đầu giường và lại nằm xuống.

“Mẹ ơi..” Đình Trung không biết Kiều Phương Hạ như thế nào, chỉ giương mắt nhìn cô và rơi nước mắt.