Chương 844
Kiều Phương Hạ nhìn thấy sự thúc của Mặc Hàn Bảo đi vào, cũng nhìn thấy Cố Dương Hàn đang đứng ở bên ngoài.
Vừa nãy Đường Nguyên Khiết Đan đã nói quá nghiêm trọng, nói ông cụ đã nôn ra rất nhiều máu, gần như sắp ngất đi, Cố Dương Hàn chỉ sợ không đến kịp.
Kiều Phương Hạ vừa mất đi đứa bé, tuyệt đối không thể lại mất thêm người thân nữa.
Hai người nhìn nhau, sau đó Cố Dương Hàn liếc nhìn ông cụ đang nằm trên giường bệnh, thấy ông cụ đã tỉnh táo trở
lại, lúc này anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy yên tâm quay người đi đến chỗ không có người phía bên cạnh, đợi sự thúc của Mặc Hàn Bảo đi ra.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy Cố Dương Hàn đi theo thì hiểu ra người này chắc chắn do Cố Dương Hàn mời đến.
Cô nhìn Cố Dương Hàn xoay người rời đi, đúng lúc định đứng dậy thì Lê Đình Tuấn đột nhiên quay người lại, nửa quỳ trước mặt cô, nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân phải của cô, đặt lên đầu gối của anh.
“Chân còn đau nhiều không?” Anh vén ống quần của cô lên nhìn vào chỗ đau sưng tấy đỏ, dịu dàng hỏi.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy Cố Dương Hàn đã đi mất rồi, không khỏi nhíu mày.
Thu lại ánh nhìn của mình, cô thấy Lê Đình Tuấn đang nhìn chằm chằm vào cô: “Hử?”
Kiều Phương Hạ biết anh đang cố ý.
Trước mặt ông nội, anh chủ động diễn cảnh âu yếm không cãi vã, Kiều Phương Hạ cũng đành phải phối hợp.
“Không đau nữa” Một lúc lâu sau, cô nhẹ giọng trả lời.
Lòng bàn tay ấm áp của Lê Đình Tuấn nhẹ nhàng xoa mắt cá chân bị bong gân của cô vài lần rồi hỏi: “Lúc nãy, bên phía ông ngoại gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình sức khỏe của em, nói muốn đích thân đến đón em xuất viện, đến
chỗ ông dưỡng thương”
“Em thấy thế nào?”
Mặc dù là giọng điệu chất vấn, nhưng lại không hề có chút ý định muốn hỏi ý kiến của cô.
Kiều Phương Hạ càng nhíu mày hơn, Kiều Tứ Văn ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, liền hiền hậu trả lời: “Cũng tốt, những lúc tổng giám đốc Lệ không thể chăm sóc chu đáo cho cháu, thì người lớn trong nhà sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn”
“Cháu không muốn đi.” Kiều Phương Hạ không đợi Kiều Tứ Văn nói xong, dứt khoát trả lời.
Rõ ràng Lê Đình Tuấn được voi lại đòi tiên, cô không tin Phó Viễn Hạo nhận được tin nhanh đến vậy.
Thà nói đi đến nhà họ Phó là do Lê Đình Tuấn sắp đặt còn hơn nói đó là ý của Phó Viễn Hạo.
Kiều Tứ Văn ngẩn ra, chưa kịp nói gì, Kiều Phương Hạ ngay lập tức giải thích với ông ta: “Dù Đình Tuấn không có kinh nghiệm thì bà Trần cũng có thể chăm sóc tốt cho cháu.”
“Cháu ở chỗ của ông ngoại sẽ cảm thấy không được tự nhiên lắm”
Kiều Tứ Văn cảm thấy lý do này của Kiều Phương Hạ hơi tùy hứng, nhíu mày nói: “Cháu nhìn cháu đi, ông cụ muốn đón cháu qua không phải là vì cháu mà đau lòng sao? Cháu ở bên đó vài ngày, nếu cảm thấy không ở nổi thì về nhà cũng được.”
“Nhưng mà…”