Chương 827
Chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một cú đấm mạnh vào mặt.
Lực mạnh đến nỗi khiến anh ấy bỗng nhiên đâm vào cửa phòng.
Vẫn chưa kịp ổn định lại cơ thể, Lệ Đình Tuấn lại đấm tiếp một lần nữa.
Anh ấy bắt đầu loạng choạng, sau một vài giây, chống vào chiếc ghế bên cạnh để đứng dậy, dùng tay trái lau vết máu trên miệng, liếc nhìn.
Hai mắt Lệ Đình Tuấn đỏ rực, đôi mắt khát máu và hung tợn, lại túm lấy cổ áo anh ấy, hung hăng đè anh ấy vào cửa: “Cố Dương Hàn, tôi muốn anh đền mạng!”
Cố Dương Hàn nhìn anh, không đợi anh ra tay một lần nữa, rồi đột nhiên cười chế nhạo: “Đền mạng ư. Chết tiệt, lấy được mạng tôi thì thế nào? Đứa trẻ dù gì cũng đã mất rồi.
Ai cũng không muốn đứa bé này gặp chuyện, anh ấy thậm chí còn đem những vết thương nghiêm trọng trên cơ thể chạy đến, khuyên Kiều Phương Hạ không được bỏ đứa trẻ này nữa. Lệ Đình Tuấn là vì đứa trẻ, anh là vì Kiều Phương Hạ.
Mặc dù đã phòng bị trước nhưng vẫn xảy ra chuyện.
Kiều Phương Hạ nói không sai đây không phải là lỗi của riêng anh ấy. Thủ phạm chính là Lệ Đình Tuấn, là Lệ Đình Tuấn không tin tưởng Kiều Phương Hạ. Anh ấy nhìn Lệ Đình Tuấn, đôi mắt đầy vẻ châm biếm: “Cô ấy quan tâm anh như vậy chẳng lẽ lại sinh con cho tôi sao?”
“Lệ Đình Tuấn, anh đúng là vừa đáng thương vừa đáng cười. Anh hoàn toàn không xứng đáng với cô ấy.”
Nếu Kiều Phương Hạ sẵn sàng cho anh ấy một phần mười tình cảm của mình, nếu bằng lòng sinh cho anh ấy một đứa con vậy có đến lượt Lệ Đình Tuấn tranh giành với anh ấy không?
Cho đến thời điểm này, Cổ Dương Hàn mới biết được bản thân rốt cuộc đã sai ở đâu.
Trong hơn ba năm nay anh ấy luôn dịu dàng và quan tâm đến Kiều Phương Hạ, cẩn thận tỉ mỉ với cô, thậm chí không dám thổ lộ tình cảm thật lòng của mình đối với cô, cảm thấy cô còn quá nhỏ, sợ dọa cô ấy sợ, cũng sợ làm cô khó xử.
Nếu anh ấy có thể kiên quyết lòng mình với Kiều Phương Hạ, những lúc xảy ra chuyện thì không để cho Kiều Phương Hạ tự phải quyết định, thái độ cứng rắn lên một chút, không để cô quay về nước Nguyệt Chi, nếu anh ấy có được một nửa cái dáng không biết xấu hổ và mặt dày của Lệ Đình Tuấn thì sẽ không để cho Kiều Phương Hạ phải bị Lệ Đình Tuấn hành hạ cho đến thời điểm hiện tại!
Kiều Phương Hạ nằm trên giường, lẳng lặng nghe hai người Cố Dương Hàn và Lệ Đình Tuấn tranh cãi ngoài cửa.
Sau một lúc lâu cô trở tay lau nước mắt trên mặt, xốc chăn lên, kéo kim truyền dịch trên tay xuống, cố hết sức bò dậy khỏi giường, dịch từng bước một tới cửa. Cô mở cửa liếc nhìn Lệ Đình Tuấn và Cố Dương Hàn.
Lệ Đình Tuấn nhìn thấy Kiều Phương Hạ đứng dậy thì lập tức buông Cổ Dương Hàn ra đi về phía cô.
“Đừng đụng vào tôi.” Kiều Phương Hạ vịn cửa không chờ anh đến gần, mặt không cảm xúc nhẹ giọng nói với anh.
Tay Lệ Đình Tuấn cứng đờ giữa không trung nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, nhìn hốc mắt đỏ bừng, giờ phút này đau lòng đến không biết nên làm thế nào mới đúng.
“Cút!” Kiều Phương Hạ nhìn anh, nhẹ giọng phun ra một chữ với anh.
Cố Dương Hàn đưa tay lau máu trên miệng mình, xoay người nhìn về phía hai người bọn họ.
Kiều Phương Hạ và Cố Dương Hàn nhìn nhau một cái nói: “Cút hết”