Nói xong, anh hỏi lại Kiều Phương Hạ: “Người bán máy tính có thể cài đặt tính năng theo dõi trên điện thoại của em nhưng anh thì không thể sao?”
“Hơn nữa, anh làm vậy là vì an toàn của em, cho nên anh hỏi Đường Nguyên Khiết Đan vài câu thì có gì sai chứ?”
“Người bán máy tính ư?” Kiều Phương Hạ không kìm được mà nhíu mày.
Sắc mặt Lệ Đình Tuấn tối sầm lại, sau đó lạnh lùng giải thích: “King”..”
Hóa ra biệt danh mà Lệ Đình Tuấn cho King là người bán máy tính.
Sau khi Kiều Phương Hạ im lặng một lúc lâu, cô nói: “Anh nói có lý một chút đi.
Anh ấy không có cài cái gì vào điện thoại của em cả, chỉ có anh thôi”
“ÔỒ!” Lệ Đình Tuấn lập tức cười lạnh một tiếng.
Anh tin được mới là lạ.
“Lệ Đình Tuấn, không phải tất cả mọi người đều giống như anh là có ham muốn khống chế mạnh mẽ như vậy” Sắc mặt của Kiều Phương Hạ cũng trở nên lạnh lùng, cô nói nhỏ với anh.
Hai người im lặng và nhìn nhau một lúc, sắc mặt của Lệ Đình Tuấn càng tệ hơn.
Từ đầu đến cuối, cô luôn giúp King nói chuyện, mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần nhắc đến King thì anh ta luôn đúng và cho đến bây giờ King chưa từng làm sai.
Sau một lúc lâu, Kiều Phương Hạ lại mở miệng nói: “Nếu anh…
“Vừa mới nói vài chữ thì đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa ở ngoài cửa và cắt ngang hai người bọn họ.
Kiều Phương Hạ biết là Phó Nhiên đến, cô nhíu mày không nói thêm gì nữa, lập tức vén chăn xuống giường và vội vàng đi thay quần áo.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô với vẻ mặt u ám, nhưng anh vẫn không lên tiếng.
Ngay sau khi Kiều Phương Hạ nhặt quần áo bị vứt lung tung xuống đất của cô và Lệ Đình Tuấn và bước vào phòng tắm thì Phó Nhiên đã đi đến và gõ cửa phòng.
Phó Nhiên đi vào, ngửi thấy một mùi ngọt ngấy trong không khí thì liền hiểu rõ.
Anh ta liếc nhìn Lệ Đình Tuấn ở trên giường và thấp giọng cười một tiếng: “Đây là vừa làm đấy à?”
Bị sốt cao mà còn không an phận thì cũng chỉ có Lệ Đình Tuấn mới có thể làm ra được.
Nhưng Lệ Đình Tuấn chỉ nhìn về phía phòng tắm và không thèm để ý đến Phó Nhiên, “Tôi nói này, dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng là cậu của cậu và tôi còn vì cậu mà ở lại thành phố Hạ Du.
Cậu không học được cách đối nhân xử thế gì từ Phó Thành Đô ư?” Phó Nhiên vừa đi lấy nhiệt kế vừa nhíu mày và thì thầm nói.
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn Phó Nhiên, hai người đối mặt với nhau và Phó Nhiên lập tức nói với vẻ ngại ngùng: “Được rồi, chúng ta không nói về nó nữa.”
Kiều Phương Hạ sợ xấu hổ nên đã nhanh chóng sửa sang lại mái tóc rối bù của mình và bật hệ thống lưu thông không khí trong phòng.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, cô nở nụ cười với Phó Nhiên.
Cô đang định lên tiếng thì Phó Nhiên đã nói với cô mà không hề ngẩng đầu lên: “Không cần cám ơn, chỉ cần gọi tôi một tiếng cậu nhỏ là được rồi.”
Kiều Phương Hạ lập tức sửng sốt, không hiểu được anh ta nói thế là có ý gì nhưng vẫn gọi một tiếng: “Cậu nhỏ”.