Hứa Phi Phàm đi theo cô, vẻ mặt của anh ta oán giận hỏi cô: “Đi đến tiệm thuốc làm gì vậy?”
“Anh lo nhiều chuyện bao đồng vậy” Kiều Phượng Hạ điềm tĩnh nói: “Anh đứng ở bên ngoài đợi tôi hai phút, tôi ra luôn đấy.”
Cô đi vào trong, ánh mắt quét một lượt tủ thuốc sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có thuốc tránh thai không ạ?”
Ông chủ quen thuộc lấy từ trong tủ ra một hộp thuốc bé bẻ đưa cho Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa thì thấy Hứa Phi Phàm đang nhìn chằm chằm đồ vật ở trên tay cô.
Sau khi cô thanh toán tiền liền nhét nó vào trong túi sao, coi như không có chuyện gì đi ra ngoài.
“Bị ốm à?” Hứa Phi Phàm nhìn cô sau đó thấp giọng hỏi.
“Ừm, một chút thôi” Kiều Phương Hạ hơi khịt mũi lại một chút.
Cô trầm mặc mấy giây, nhìn bộ dạng Hứa Phi Phàm vẫn còn muốn tiếp tục tra hỏi thì cô vội chuyển đề tài và hỏi anh ta: “Bọn họ muốn chuyển đầu tư vào công ty nào vậy?”
Hứa Phi Phàm nghĩ một lúc sau đó mới nói: “Tôi cũng không rõ cho lắm, hình như chín là một trong những cổ động của khu danh lam thắng cảnh bên này”.
“Nghe nói phía khu vực điện ảnh ở vùng ngoại ô phía Bắc cũng là của họ, khu danh lam thắng cảnh cũng có thể sẽ được mở rộng trở thành nơi quay phim trong thời gian tới.”
Kiều Phương Hạ vừa nghe thấy mấy chữ khu vực điện ảnh thì không kìm được nhíu chặt lông mày lại.
Chắc có lẽ sẽ không trùng hợp như thế chứ?
“Gọi là gì?”
Hứa Phi Nghe nhún vai sau đó nói: “Cũng không rõ lắm, cô cũng biết rằng mỗi lần khi nhắc tới chuyện bàn bạc hợp đồng thì tôi sẽ cảm thấy rất đau đầu rồi mà, bất kể là trên phương diện hoạt động kinh doanh của công ty.
Chỉ là tối ngày hôm qua Từ Xán Dương đã nhắc nhở trước hình như họ là họ Ngô hay sao ấy”.
Khi Kiều Phương Hạ nghe thấy rằng họ là họ Ngô thì lúc này trái tim đang lo lắng mới yên tâm trở lại.
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, Hứa Phi Phàm vẫy tay gọi một chiếc xe taxi ở trên đường.
Sau khi ngồi lên xe liền gửi tin nhắn cho Từ Xán Dương: “Chúng tôi sắp tới rồi.”
Nửa tiếng đồng hồ sau thì Kiều Phương Hạ và Hứa Phi Phàm đi tới trước cửa phòng hội nghị.
Hứa Phi phàm nhẹ nhàng gõ cửa phòng một chút.
Kiều Phương Hạ liếc mắt nhìn ở xung quanh một chút.
Phòng hội nghị của các cổ đông quả thật không giống với bình thường, được xây dựng ở dưới nước.
Cả một tầng nhà cũng chỉ có một căn phòng hội nghị này thôi, ở đầu hành lang là một bức tường bằng kính cao lớn có thể nhìn thấy được hết đàn cá chép khổng lồ được nuôi dưỡng bể đang từ từ bơi lội.
Ánh nắng ở bên ngoài chiếu vào hồ nước, làm mặt nước lấp lánh, dường như đó là cảnh sắc thu hút nhất.
Ông chủ của khu danh lam thắng cảnh này quả thực là người rất biết hưởng thụ.
Bởi vì Kiều Phương Hạ làm thiết kế phòng ngủ cho nên mới vô thức chú ý tới những tình tiết mà những người bình thường sẽ không chú ý tới.
Cô nghe thấy âm thanh ‘mời vào từ bên trong vòng ra thì mới thu hồi ánh mắt của mình lại.
“Vào đi, đợi tin tức tốt của mọi người” Hứa Phi Phàm nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ mỉm cười, sau đó nhanh chóng kéo cửa rồi đi vào bên trong.
Phía sau cánh cửa lớn chính là một bức bình phong to thêu phong cảnh, Kiều Phương Hạ hứng thú liếc nhìn nhiều một chút thì phát hiện phía trên bức bình phong là gẩm Tô Châu, và thêu hình ảnh thành phố cổ nhỏ của bọn họ, rất trang nhã và phóng khoáng..