Mãi cho tới bây giờ, những người trong công ty vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thực sự của người lập kế hoạch trò chơi nổi tiếng này, tên giả của Kiều Phương Hạ là Seven.
Hứa Phi Phàm biết rõ cô rất ngại phiền phức, suy nghĩ một chút, nói: “Là bởi vì mấy lão già trong hội đồng quản trị kia gần đây đã được tài trợ rất một khoản lớn.
Yêu cầu của nhà tài trợ rất khắt khe, chỉ đích danh người đã thành lập toàn bộ kế hoạch đến để bàn bạc.”
“Không phải hai trò chơi mà công ty sản xuất gần đây đã nâng cấp lên phiên bản cũ rồi sao? Tên kế hoạch cũng giống nhau, thứ phát triển mới chính là thêm số hai ở sau tên, công ty của các anh không có ai nói được không có ai làm được hay sao?” Kiều Phương Hạ cau mày.
“Bên phía nhà tài trợ có thể đã nhìn thấy cô ở trên mạng rồi.
Cho nên cô nhất định phải tự mình tới đó” Hứa Phi Phàm ngượng ngùng, sờ sờ mũi nói.
Kiều Phương Hạ lạnh lùng trả lời: “Tôi chỉ viết mã thôi.”
“Trời ơi, có thể viết mã thiết kế được một trò chơi hay như vậy cô nói xem làm gì có ai không tò mò chứ?” Hứa Phi Phàm hỏi ngược lại, nói: “Còn nữa, Từ Xán Dương nghe nói tôi ở đây có thể cũng muốn tới.”
Từ Xán Dương chính là người bạn cùng mở công ty với Hứa Phi Phàm, Kiều Phương Hạ đã từng gặp qua người đó hai lần.
“Anh ta có biết tôi ở đây không?” Kiều Phương Hạ hơi sững người, hỏi ngược lại.
“Biết.” Hứa Phi Phàm có chút sợ hãi, nhỏ giọng đáp.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta lại nói: “Cô đừng nghĩ nhiều, có lẽ cậu ấy chỉ muốn tới khuyên cô đi gặp bên đầu tư một lần thôi.”
Từ Xán Dương và Hứa Phi Phầm là bạn bằng tuổi, điều kiện gia đình cũng không tệ, cũng thích game giống Hứa Phi Phàm, hai người quen nhau cũng nhờ có game.
Kiều Phương Hạ có hơi đau đầu.
Không phải vì Từ Xán Dương cứ quấn lấy người khác như thế nào, mà vì Kiều Phương Hạ không muốn để cho một người đàn ông cô không thích cứ ôm ảo tưởng như vậy.
Sau khi Từ Xán Dương biết cô về nước, đã từng hẹn cô một lần, lúc đó cô đã từ chối rồi.
Hai người quay lại nhìn nhau vài lần, Hứa Phi Phàm nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói với cậu ấy là cô không thích cậu ấy rồi, hơn nữa cậu ấy cũng không xứng với cô, chỉ là do tôi vẫn không biết làm thế nào khi mà cậu ấy vẫn từ bỏ ý định của mình.”
Nghĩ đi nghĩ lại, sau đó anh ta nhượng bộ, nói tiếp: “Dù sao cũng có tôi ở đây rồi, hai người cũng không phải là đơn độc đi gặp mặt nhau, coi như là đến để bàn công việc, có được không?”.