Gương mặt nhỏ nhắn của Đình Trung lập tức đỏ bừng lên, ôm lấy chân Kiều Phương Hạ.
Từ nhỏ Lệ Đình Tuấn đã dạy bé không được đến quá gần các bé gái, không được vén váy các bé gái, không được chỉ chơi với bé gái, như thế gọi là lưu manh.
Cho nên Đình Trung tương đối hiểu chuyện.
Hứa Phi Phàm muốn cùng Kiều Phương Hạ ngầm sao nói chuyện chẳng phải tương đương với muốn cướp Kiều Phương Hạ từ Lệ Đình Tuấn hay sao?
“Thà anh đi hỏi cô giáo xinh đẹp vừa rồi còn thực tế hơn đấy!” Kiều Phương Hạ bình tĩnh đáp.
“Ngày xưa lúc ở căn cứ chúng mình cũng từng ngắm sao cùng nhau rồi cơ mà!” Hứa Phi Phàm cười đến không biết xấu hổ.
Nếu huấn luyện ban đêm cũng gọi là cùng ngắm sao, nếu đánh Hứa Phi Phàm nằm bò trên đất không gượng dậy nổi cũng tính là cùng ngắm sao thì Kiều Phương Hạ thừa nhận có ngắm sao với anh ta rồi.
Hai người đối mắt với nhau, Hứa Phi Phàm ngượng ngùng xoa chóp mũi, xoay người về phòng xem hoạt hình với cháu trai mình.
Kiều Phương Hạ vào phòng, mở tivi lên, lại phát hiện tivi ở trên núi không kết nối mạng.
Cô đành đưa di động của mình cho Đình Trung “Ngoan, con ngồi xem hoạt hình một lúc nhé, mẹ đi dọn dẹp quần áo.”
Đình Trung thấy trên di động đã mở sẵn ‘Chú heo Peppa’ thì ngoan ngoãn gật đầu, cầm máy đến sô pha ngồi xem hoạt hình.
Kiều Phương Hạ lại liếc nhìn con một cái mới xách vali của mình và Đình Trung vào trong phòng ngủ, xếp đặt gọn gàng.
Trong vali nhỏ của Đình Trung có hai chiếc bàn chải đánh răng, hai cái khăn rửa mặt, một lớn một nhỏ.
Đình Trung vui vẻ chạy đến cạnh Kiều Phương Hạ, cô gấp khăn mùi soa mới đút vào túi cậu bé, giúp cậu bé đội một chiếc mũ có thể bảo vệ tai, lại đeo thêm khăn quàng cổ..
Bỗng… Đình Trung hôn ‘chụt’ lên má cô một cái, cười tủm tỉm nói: “Đình Trung thích mẹ lắm!”
Kiều Phương Hạ không nhịn được cười đầy dịu dàng “Mẹ cũng thích Đình Trung!”
“Mẹ cũng thích ba nhé.” Đình Trung nghĩ một lát rồi nói.
Lần này Kiều Phương Hạ không phụ họa cậu bé.
Khó có thể nói cô có thích Lệ Đình Tuấn hay không.
Đình Trung bỗng cảm thấy lần này Lệ Đình Tuấn phải trắc trở làm mới dò dành được Kiều Phương Hạ
Hai người chuẩn bị xong, ra khỏi phòng rồi mà chú cháu Hứa Phi Phàm ở phòng bên cạnh còn lề mề chưa ra tới.
Đình Trung thò đầu qua gọi: “Mạn Phil Mạn Phi đáp lại rồi chạy ra, đôi giày dưới chân đi trái chiều..