“Tôi và anh Lệ chẳng có gì hay để nói cả.” Kiều Phương Hạ cười cười, trả lời: “Nếu mà anh chọc tôi điên lên thật ấy, đừng nói là quay video Kiều Diệp Ngọc vận động với một đám người, tôi cũng có thể sai người đi giết cô ta luôn đấy.”
Nếu anh đã tình nguyện tin lời nói dối của Kiều Diệp Ngọc, vậy thì cứ coi như là cô làm cũng tốt.
Dù sao Kiều Phương Hạ cô cũng không phải thánh mẫu cao thượng gì, nhiều thêm một cái tội tâm ngoan thủ lạt ra thì cũng chẳng sao cả.
“Giết cô ta thì em có lợi gì chứ?” Lệ Đình Tuấn không nhịn được nhíu mày.
Ngoại trừ việc khiến tay Kiều Phương Hạ ô uế.
“Thoải mái là được rồi.” Cô hơi nhíu mày, không để tâm trả lời.
Lệ Đình Tuấn tạm ngừng lại, đột nhiên thò tay lấy điện thoại trên tay cô, Kiều Phương Hạ còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã giơ tay lên cao, nhanh chóng ẩn ẩn mấy cái.
Kiều Phương Hạ thấp hơn anh gần một cái đầu, nhón chân muốn cướp lại nhưng không được.
Lệ Đình Tuấn tìm cái mình muốn tìm, sau đó giơ màn hình điện thoại cho Kiều Phương Hạ.
Trên màn hình hiện lên một hàng chữ to trên thanh tìm kiếm của Baidu, suýt thì sáng đến mù cả mắt của Kiều Phương Hạ: “Tội cố ý giết người, xử tử hình, tù chung thân hoặc tù mười năm trở lên…
“Ba năm lúc trước em cũng sợ, mười hai mươi năm tù với tử hình em thật không sợ hả?” Lệ Đình Tuấn hơi cong khỏe miệng, hỏi lại cô.
Anh nghiêm túc nói với Kiều Phương Hạ, không phải đang nói đùa.
Giết người thì phải đền mạng.
Mặt Kiều Phương Hạ có chút đau, nghẹn lời vài giây, cau mày trả lời: “Tôi, vua cũng thua thắng liều thôi!”
“Thật không?” Lệ Đình Tuấn cười nhẹ: “Chính bản thân em cũng không để tâm, vậy thì thôi, em đã không quan tâm thì tôi cũng chẳng để ý nữa.”
Kiều Phương Hạ hít sâu một hơi, trong ngực nghẹn lại khó chịu vô cùng.
Giày vò một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Anh cũng không để ý đến sống chết của cô ta, tôi thoải mái thế nào được?”
“Cho nên em giết cô ấy không phải vì bản thân mình thích, mà là vì tra tấn tôi.” Lệ Đình Tuấn thản nhiên nói, “Trùng hợp là – tôi vốn dĩ không thèm để ý đến sống chết của Kiều Diệp Ngọc”
Suy nghĩ xong, lại bổ sung thêm một câu: “Tôi thậm chí còn chán ghét cô ta cơ.
Câu này của Lệ Đình Tuấn rất ác, chỉ nói hai câu đã khiến Kiều Phương Hạ không còn đường để phát huy tiếp.
Cô im lặng mấy giây, khó chịu thanh thanh cổ họng sau đó nhanh chóng đưa tay muốn lấy điện thoại, ầm ĩ không được, mắng chửi cũng không được, thể thì cô tránh xa ra chút là được rồi.
Không thể trêu vào, chẳng lẽ cô lại không né được à?
Nhưng mà Lệ Đình Tuấn lập tức xoay người một cái, đẩy cửa phòng ra, cầm luôn cả điện thoại cô bỏ vào túi áo bên tay phải, rồi bước nhanh ra ngoài.
Kiều Phương Hạ sửng sốt, cắn răng chạy chậm theo cùng..