Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 457






Đường Nguyên Khiết Đan nghĩ ngợi một lúc và trả lời: “Cô ấy bị sốt và vừa mới ngủ thôi.

Tôi không nghĩ cô ấy muốn trả lời cuộc gọi của anh vào lúc này.”
Lệ Đình Tuấn không biết Kiều Phương Hạ bị sốt, vì vậy anh lập tức hỏi lại: “Sốt có nghiêm trọng không?”
“Bây giờ mới quan tâm thì có ích gì..” Đường Nguyên Khiết Đan không nhịn được mà làu bàu trong miệng.

Đường Nguyên Khiết Đan đột nhiên nhớ ra người đang ở đầu dây bên kia là Lệ Đình Tuấn, trong lòng thầm chửi bản thân đã to gan quá rồi, sau đó cố hạ giọng điệu của mình xuống một chút và thành thật nói với Lệ Đình Tuấn: “Cũng không có gì quá nghiêm trọng.

Sốt chưa đến ba mươi chín độ, tôi đã cho cô ấy uống thuốc rồi”
“Bây giờ hai người đang ở đâu?” Lệ Đình Tuấn dừng lại một chút và hỏi tiếp.

“Tôi nói rồi Phương Hạ bây giờ không muốn gặp anh, anh đừng hỏi nữa” Đường Nguyên Khiết Đan thở dài đáp.

“Anh đợi cô ấy bình tĩnh lại một chút đi.


Có những lúc ép người ta quá thì sẽ phản tác dụng đấy.

Trước tiên anh hãy suy nghĩ xem có phải mình đã làm gì sai hay không.

Tính cách của Phương Hạ tốt như vậy, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy tức giận đến mức như thế này”
Lúc này Lệ Đình Tuấn đang ở dưới lầu nhà Đường Nguyệt Anh, Vô Nhật Huy đi lên gõ cửa, Lệ Đình Tuấn lắc đầu và nói vọng xuống: “Không có ở đây.”
Lệ Đình Tuấn khẽ cau mày, nghe thấy Đường Nguyên Khiết Đan nói mấy câu gì đó, rồi cúp điện thoại và ném sang một bên.

Vô Nhật Huy dè dặt liếc nhìn Lệ Đình Tuấn một cái và nói: “Nghe nói Đường Nguyên Khiết Đan hình như đã mua một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ ở bên ngoài, nhưng chưa có giấy tờ nhà đất, nếu không thì hỏi thăm…”
“Không cần” Lệ Đình Tuấn không đợi anh ta nói xong mà đã trầm giọng cắt ngang.

Vô Nhật Huy nghĩ răng mình đã làm sai điều gì đó nên lập tức ngậm miệng.

“Về công ty” Sau khi im lặng một lúc lâu, Lệ Đình Tuấn thấp giọng ra lệnh.


Kiều Phương Hạ ngủ thẳng giấc đến tận đêm.

Tuy rằng đã ngủ rất lâu, nhưng cứ liên tục mơ thấy ác g, nên cô ngủ không được sâu, vừa mở mắt ra thì đã hơn tám giờ tối rồi.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cô đứng dậ) đèn ngủ lên nhìn xung quanh, Đường Nguyên Khiết Đan đã đắp thêm một cái chăn bông cho cô.

Đầu không còn nóng nữa, nhưng chân tay vẫn còn hơi nhức.

Cô khát quá, cầm lấy cốc đứng dậy và xuống giường đi ra ngoài rót nước.

Khi cô mở cửa bước ra thì mới phát hiện Đường Nguyên Khiết Đan đang ngồi trên ghế sô pha ngủ say và đèn trong bếp vẫn sáng.

Kiều Phương Hạ bước đến ghế sô pha, nhìn chảm chằm tư thế ngủ đáng yêu của Đường Nguyên Khiết Đan, đang định lặng lẽ đắp chăn cho cô ấy, thì đột nhiên cô ngửi thấy một mùi khét lẹt.

Cô ngẩn người, lập tức chạy xuống bếp xem xét thì phát hiện nguyên nhân của cái mùi khét là thứ gì đó giống như cứt trong nồi cơm điện.

Đáy nồi đều đã cháy đen rồi, vừa mở nắp ra thì mùi khét càng bốc lên nồng nặc.

Cô lập tức rút phích cắm ra, liếc nhìn nồi hầm đang nấu cháo ở bên cạnh thì thấy cháo trong đó đã được nấu thành cơm khô rồi..