Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 420






Lệ Đình Tuấn giúp cô nhưng bản thân lại bị Tô Minh Nguyệt kéo xuống nước.

Cô cảm thấy như bản thân mình phải làm điều gì đó để bồi thường cho anh.

Cô nhìn Facebook đắn đo nửa ngày thì bỗng nhiên thấy được một tin tức bùng nổ: “Tập đoàn WL thanh minh”
Chỉ đơn giản là sáu ký tự nhưng trực tiếp ngang ngược chiếm cứ vị trí đầu hotsearch.

“Công ty chúng tôi trịnh trọng thanh minh, CEO kiêm chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn anh Lê Đình Tuấn và cô Tô Minh Nguyệt chưa từng có bất kỳ quan hệ nam nữ nào, đối với những lời phát ngôn trên mạng nhục mạ tới anh Lê Đình Tuấn vượt qua năm trăm lần công ty chúng tôi sẽ tiến hành các thủ tục pháp luật để truy cứu”
Mấy chục chữ rất đơn giản nhưng trực tiếp làm rõ được quan hệ với Tô Minh Nguyệt.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào thư thanh minh của luật sư, nhìn đi nhìn lại mấy lần không nhịn được tim lặng mà nở một nụ cười.


Đồng nghiệp đi qua nhìn thấy Kiều Phương Hạ ngồi một chỗ cười ngây ngô hồi lâu nên hỏi: “Xem cái gì thế? Sao lại vui thế?”
Kiều Phương Hạ ngay lập tức cất điện thoại đi cười tủm tỉm trả lời: “Không có gì”
Chỉ là vui vẻ mà thôi.

Ngày hôm sau, chạng vạng tối, khách sạn Hoàng Gia.

Kiều Phương Hạ cố ý rời đoàn phim sớm tới đây tỉ mỉ sắp xếp ổn thỏa gia yến tối nay.

Vài người thân và bạn bè thực ra Kiều Phương Hạ không quen mấy, lúc trước cũng chưa từng gặp, để người nhà họ Phó giúp đỡ chăm sóc.

Lúc Lục Đình Nam tới Kiều Phương Hạ đang đứng ở góc phòng khách xác nhận lại lần nữa các thực đơn tối nay với người quản lý trực hôm nay.


Hôm nay Kiều Phương Hạ mặc một chiếc váy dài màu xám tro, phía sau lưng hơi lộ ra một mảng da thịt, hơi thở quyến rũ mà lại không mất đi tiên khí dịu dàng.

Liếc mắt nhìn một cái là thành tiêu điểm trong đám người.

Lục Đình Nam nói vài câu với người bên cạnh để cho bọn họ lên tầng trước rồi đi tới chỗ Kiều Phương Hạ.

Đúng lúc đó Kiều Phương Hạ vừa nói chuyện xong với người quản lý, quay đầu lại nhìn thấy Lục Đình Nam cách có mấy bước.

“Anh Lục” Kiều Phương Hạ lập tức khách khí gọi anh ấy một tiếng.

Lục Đình Nam khẽ cười với cô rồi nói: “Ông ngoại nói bữa tiệc tối nay là yêu cầu của em à?”
“Đúng vậy” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lát hơi cúi đầu nhẹ giọng nói: “Em và anh Tuấn đã bàn bạc rồi, sắp đi lĩnh chứng rồi, trước đó thì nên gặp mặt mọi người trước.

Không thể kết hôn mà danh không chính ngôn không thuận được”.