Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 357






Kiều Phương Hạ quấn chặn từ trên giường ngồi dậy, thấy Đường Minh Kỷ bị sỉ nhục cô cắn răng đứng lên,
Lê Đình Tuấn không đợi cô bước lên trước đã khẽ nâng tay, chẳng ngoảnh đầu lại mà chặn lấy cô, anh nhẹ giọng nói: ” Kiều Phương Hạ, có lẽ là do anh quá dung túng em rồi”
“Anh muốn lấy mạng tôi, tôi giày vò anh, chẳng lẽ không công bằng sao?”
“Cho dù là vậy, chuyện giữa chúng ta không liên quan đến người khác!”Kiều Phương Hạ gắt gao nhìn chằm chằm anh, thấp giọng nói.

“Anh ta muốn quản, thì có liên quan đến anh ta” Lê Đình Tuấn quay đầu liếc nhìn cô.

Kiều Phương Hạ đã tức đến run rẩy cả người.

Giờ phút này, cô ước gì có thể cùng người đàn ông trước mặt này chết quách đi cho rồi!
Anh sỉ nhục cô chưa đủ, còn muốn sỉ nhục bạn của cô!
“Ngoan ngoãn ngồi đó” Lê Đình Tuấn nhẹ nhàng nhướng mày nhìn cô: “Nếu không hẳn phải chết”
Lệ Đình Tuấn lúc này, khắp người âm trầm khiến cho người ta thấy mà kinh sợ.

Ánh mắt anh mang theo vài phần khát máu, gắt gao nhìn Kiều Phương Hạ.


“Phương Hạ, hắn điên rồi em cũng điên theo hắn sao?!” Đường Minh Kỷ nhìn Kiều Phương Hạ, lắc đầu.

Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn Đường Minh Kỷ.

Hôm nay là do cô liên lụy Đường Minh Kỷ, còn khiến cho anh bị thương, cô vẫn luôn cố gắng bảo vệ những người bên cạnh mình, không để mình ảnh hưởng đến họ, thế nhưng vẫn để Đường Minh Kỷ
Lệ Đình Tuấn đã nói với cô rất nhiều lời cảnh cáo, là do cô không chịu nghe.

Cô nhìn Đường Minh Kỷ hồi lâu, cười với anh, nói nhỏ: “Đây là việc riêng của em”
“Anh đi bệnh viện lấy những mảnh thủy tinh đó ra đi, em muốn thay đồ”
Vô Nhật Huy ngay sau đó kéo Đường Minh Kỷ ra ngoài, đóng cửa lại.

Căn phòng trong phút chốc lại rơi vào im lặng.

Kiều Phương Hạ xoay người cởi bỏ tấm chắn quẩn trên người, nhắc lấy đồ lót của mình, thẫn thờ mà mặc vào.

Lệ Đình Tuấn đi đến phía sau cô, nắm lấy bàn tay đang càng cúc áo của Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ ngay lập tức giẫy tay ra không để anh đụng vào.


Động tác của Lê Đình Tuấn ngưng lại trong giây lát, tiếp đó anh yên lặng mà giúp cô cài cúc áo.

Anh xoay người lấy quần áo dự phòng đến rồi mặc lên giúp cô, giúp cô thắt lại đai lưng.

Lúc anh làm những thứ này, Kiều Phương Hạ không hó hé lời nào, rũ mắt xuống để mặc cho anh sắp xếp, giống như một con búp bê sứ tinh xảo.

“Lát nữa cùng tôi tham gia buổi triển lãm” Lệ Đình Tuấn dùng giọng điệu tựa như ra lệnh nói với cô.

Anh sẽ không để cho cô đi gặp Đường Minh Kỷ.

“Biết” Kiều Phương Hạ há miệng một cái, nhẹ giọng lạnh lùng trả lời.

Cô thấy mình trong chiếc gương đối diện chưa hoàn toàn bể tan tành, cổ mình lộ ra bên ngoài cổ áo toàn là vết đỏ.

Lệ Đình Tuấn ở sau lưng cô, tùy ý xé một miếng vải lụa mỏng trên bộ quần áo cô mặc, thắt lên trên cổ cô, nhẹ nhàng thắt thành hình nơ bướm, miễn cưỡng che được một ít dấu vết.

Trong mắt Kiều Phương Hạ chỉ thấy thế này chẳng khác gì là giấu đầu lòi đuôi.

Chỉ cần ai tinh mắt cũng có thể nhìn ra được cô và Lê Đình Tuấn mới vừa xảy ra chuyện gì..