Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 313






Kiều Phương Hạ trong lòng nói thầm, vô thức liếc mắt nhìn về phía phòng tắm.

“Về phần đoàn phim, cô cũng đừng lo lắng, dù sao bản gốc của cô cũng phân cảnh cũng không nhiều, nên tôi sẽ gấp rút cho những cảnh quay khác, đợi đến lúc cô khỏi hẳn rồi xuất viện.”
Tống Thịnh nói với Kiều Phương Hạ nói vài câu.

Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn Kiều Phương Hạ đang ngồi trên bàn nói: “Ăn cơm tối sao?”
“Ừm, người nhà đưa đến hơi muộn”
Kiều Phương Hạ nghe Tống Thịnh hỏi, tinh thần thoáng có chút căng thẳng, cười đáp.

“Còn có hai đôi đũa, sao ăn được một nửa lại để đây?” Tống Thịnh tiếp tục tò mò hỏi.

Kiều Phương Hạ nháy mắt ra hiệu với Tống Thịnh, nếu mà anh cứ tiếp tục hỏi như vậy, e rằng sẽ bị lộ chuyện.


“À..là dì.

Ăn nửa chừng hơi khó chịu.

Đang ở trong nhà vệ sinh”
Kiều Phương Hạ nghiến răng nghiến lợi cười đáp.

Tống Thịnh và Kiều Phương Hạ nhìn nhau, trong đầu có chút cân nhắc, liền chuyển đề tài khác, nói vài câu về việc quay phim của đoàn làm phim.

Khi đang trò chuyện, một nhân viên khác trong đoàn làm phim đột nhiên tò mò hỏi: “Đường tổng không phải nói sẽ tới đây sớm sao? Sao anh ấy còn chưa tới?”
“Đường tổng nói sau khi tan làm sẽ ghé qua, có thể hôm nay hơi bận?”
Tống Thịnh thuận miệng đáp.

“Bùm!”
Ngay khi giọng nói vừa dứt, một tiếng nổ lớn từ phòng tắm truyền đến.

Tất cả mọi người, trong đó có cả Kiều Phương Hạ trong giây lát bỗng nhiên im lặng, nhìn về phía đó.

Sau đó Tống Thịnh nhận ra có gì đó không ổn, cẩn thận nuốt nước bọt, trong lòng có chút thấp thỏm.

Người trong phòng tắm lẽ nào là Lệ Đình Tuấn?
Kiều Phương Hạ bỗng nhiên sởn cả da đầu, nghĩ đến hai miếng bánh bao sốt dấm, cô bỗng thấy rùng mình.


Mặc dù cô ấy đã nhiều lần giải thích rằng mình không liên quan gì đến Đường Minh Kỷ, nhưng giữa nhà họ Đường và cô ấy vẫn còn mối quan hệ vướng mắc về quyền lợi, không thể cắt đứt liên lạc, Lệ Đình Tuấn thấy cô ấy vẫn qua lại với nhà họ Đường, nên tự nhiên trong lòng càng nghỉ ngờ.

Kiều Phương Hạ có chút nhức đầu, sau vài giây, nhắm mắt hướng về phòng tắm,hỏi: “Bà Trần? Làm sao vậy? Không có giấy sao?”
Không có ai lên tiếng, Bên trong thậm chí còn yên tĩnh đến khó tin, có tiếng nói lúng túng phát ra *Ừ7 Hồi lâu sau, bên trong truyền lại một tiếng đáp không rõ ràng.

Kiều Phương Hạ nghe Lệ Đình Tuấn nói giống như cổ họng đang bị bóp nghẹt nhưng vẫn cố gắng trả lời, nhếch khóe miệng, cô cố gắng nhịn cười, vén chăn bông trên người lên, chật vật bước xuống giường, nói nhỏ: “Để tôi đến xem có chuyện gì..”
Một nữ thành viên đoàn phim nhìn thấy Kiều Phương Hạ bị bó thạch cao ở chân, bước tới nói: “Để tôi đưa giúp cô!”
Kiều Phương Hạ bóp chặt túi khăn giấy trong tay, ha ha cười nói: “Không cần! Để tôi đưa cho! Dì của tôi chắc đang xấu hố, chuyện riêng tư như vậy để tôi thì tốt hơn!”
“Cũng đúng”
Đồng nghiệp cũng ngẩn người, sau đó gật đầu trả lời.

Kiều Phương Hạ vừa nói xong, tự mình cầm lấy cuộn giấy, dựa vào trên tường, khập khiễng đi về phía phòng tắm.

Vừa gõ cửa, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra một nửa nhỏ, một bàn tay duỗi ra kéo cô đi vào.


“Bịch!”
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, ngay lập tức vang lên một tiếng động lớn.

Tiếng động lớn khiến những người bên ngoài đều run lên.

Sau một lúc, Tống Thịnh kiên trì giảng giải, thì thào nói: “Có thể là bà ấy cảm thấy đau bụng lại bị người khác biết nên có chút xấu hổ…”
Mấy người ở bên ngoài nhìn nhau, nếu Tống Thịnh giải thích như vậy cũng có lý.

Mọi người đều có sự xấu hổ.

“Vậy thì Phương Hạ… hôm nay chúng ta đến đây không tiện lắm, vậy chúng tôi đi trước đây!”
Tống Thịnh sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mình, nghĩ xong liền lớn tiếng đi về phía phòng tắm..