Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 298




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tuy nhiên, người phụ nữ ngồi trên ghế xích đu lại không hề nhúc nhích “Tiêu Hoàng Khải chờ đợi hơn hai phút, anh ta bắt đầu có chút không chịu được, cầm micro xa ra chút rồi nhỏ giọng nói: “Kiều Phương Hạ! Sao em không đứng dậy đi?”
Vừa nói, anh ta vừa vươn tay ra, trực tiếp năm lấy tay phải của Kiều Phương Hạ, tính toán ép Kiều Phương Hạ đứng dậy.

Ngay trong khoảnh khắc anh ta kéo tay cô, người phụ nữ ngồi trên xích đu bất ngờ run lên và từ từ mở mắt.

Thông qua tấm vải mỏng trùm đầu, ánh mắt Tiêu Hoàng Khải chạm vào ánh mắt mờ mịt của cô mất mấy giây và đột nhiên anh ta cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Đôi mắt của Kiều Phương Hạ to tròn hơn so với ánh mắt này nhỉ?
Các đường nét trên khuôn mặt lờ mờ nhìn thấy có vẻ có chút không giống.

Tim anh ta hoảng loạn mất vài giây, mạnh tay kéo tấm vải trùm đầu che trên mặt người phụ nữ xuống.

Dưới đài, mọi người xôn xao bàn tán.

Ba mẹ Tiêu cũng kinh hãi đứng bật dậy từ bàn chủ nhà, hai người nhìn chảm chằm vào người phụ nữ trên xích đu, tròng mắt vì hoảng hốt mà muốn rớt xuống đất.

Người trên sân khấu không phải là Kiều Phương Hạ.


Mà là em gái của cô, Kiều Diệp Ngọc.

Ngoài Kiều Đông Phương và Lệ Đình Tuấn ra thì không ai biết chuyện gì đang xảy ra với tình cảnh trước mắt này.

Tiêu Hoàng Khải nhìn về phía Kiều Đông Phương đang ở dưới khán đài, thế nhưng Kiều Đông Phương vẫn vững vàng ngồi ở vị trí cũ, ông ta nhìn bọn họ với ánh mắt phức tạp, dường như ông ta đã được thông báo cho việc này từ trước.

Người mà Tiêu Hoàng Khải muốn là Kiều Phương Hạ chứ không phải Kiều Ngọc không còn chút mặt mũi danh dự này!
Kiều Diệp Ngọc không chỉ từng ngủ với Lệ Đình Tuấn, mà còn ngủ cùng với tên đạo diễn ở nước ngoài.

Những chuyện xấu hổ này, cả thế giới đều biết.

Cưới một người phụ nữ như vậy về nhà, chẳng phải là anh †a tự mình cảm sừng lên đầu mình sao?
Đúng lúc này, chỗ cánh cửa của sảnh lớn bỗng nhiên có người đẩy cửa đi vào.

Tiêu Hoàng Khải đứng trên sân khấu và nhìn lại.

Anh ta thấy đám người Vô Nhật Huy nâng đến ba món đồ bị vải lụa đỏ che đi, nhìn giống như là quà tặng gì đó.


Đám người đi thẳng đến chiếc bàn phụ, thả đồ vật trên tay xuống.

Lúc này Vô Nhật Huy mới xoay người, hơi cúi đầu trước người đàn ông vân đang thờ ơ nhìn trò hề này, anh ta cung kính nói: “Cậu hai, mọi thứ đã được mang đến”
Ngoài nền nhạc tình cảm được phát trên máy, toàn trường không có bất kỳ người nào phát ra âm thanh, tất cả ánh mắt đang dừng ở trên người Lệ Đình Tuấn.

Tâm mắt của Lệ Đình Tuấn lướt qua đám đông và rơi xuống trên người Kiều Diệp Ngọc đang vô lực ngồi trong chiếc ghế xích đu.

Kiều Diệp Ngọc bị cho uống thuốc ngủ và đã ngủ cả ngày.

Cô ta vừa mới thức dậy, đến hiện tại đầu óc vẫn còn trống rỗng.

Cô ta nhìn thấy người dẫn chương trình trên sân khấu, lại nhìn thấy Tiêu Hoàng Khải đứng ở bên cạnh, bấy giờ cô ta mới hoàn toàn nhận thức được những gì đã xảy ra!
Cô ta giấy giụa muốn đứng dậy nhưng không một ai có thể tiến lên giúp cô ta.

“Không!” Cô ta nhìn chăm chằm vào Lệ Đình Tuấn, vô lực lắc đầu.


Lúc Lệ Đình Tuấn nói chuyện, Vô Nhật Huy đi đến phần lễ vật đầu tiên, kéo tấm lụa đỏ ở phía trên và cẩn thận lấy ra món đồ trong hòm.

“Ngọc Quan Âm…”
Toàn trường đồng loạt ồ lên..