Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 290






Anh lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy.

Cô siết chặt thẻ mở cửa phòng trong tay, đứng im trước cửa hai phút, định lén lút trở về từ đường ngách, giả vờ không nghe được gì cả.

Trong lúc xoay người, cô nghe thấy tiếng chiếc ghế di chuyển truyền ra từ bên trong.

Lệ Đình Tuấn nhìn về phía phòng của Kiêu Phương Hạ qua cửa sổ, đèn bên trong đã tất, nghĩ nghĩ một lát, nhỏ giọng nói với Thẩm Viên Quân: “Cậu chơi đi.”
Nói xong đứng dậy mở cửa.

“Ơ cậu…
Lệ Đình Tuấn đang định đi ra ngoài, trong giây lát nhìn lên đã thấy Kiều Phương Hạ đang đứng cách đó không xa, quay đầu nhìn về phía anh.

Không thích hợp với trẻ con trong miệng Thẩm Viên Quân chính là chơi game.

Cô còn tưởng rằng…
Lệ Đình Tuấn nhìn cô mấy lần, nhỏ giọng hỏi: “Làm xong bài tập rồi?”

Kiều Phương Hạ lặng lẽ gật đầu, gương mặt hơi ửng đỏ.

*Mệt không?” Lệ Đình Tuấn tiếp tục hỏi “Vẫn ổn” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Kỷ lục trò chơi của Thẩm Viên Quân bị kẹt ở mấy cửa cuối cùng, làm thế nào cũng không qua được, nhờ Lệ Đình Tuấn chơi hai ván cũng chưa được vài phút đã chết nên anh ta cực kỳ bực bội trong lòng.

Kiều Phương Hạ vừa đi vào, cầm lấy tay cầm trò chơi Lệ Đình Tuấn vừa chơi, vứt điện thoại di động và thẻ mở cửa phòng sang một bên.

Lệ Đình Tuấn nhìn điện thoại di động chưa khóa của cô, màn hình điện thoại của Kiều Phương Hạ đang hiển thị khung đối thoại.

Anh nhớ rõ tên của nam sinh nhỏ kia, vừa rồi Kiều Phương Hạ nói chuyện với cậu ta.

“Kiều Phương Hạ, ngày mai cậu không đi thật à? Một năm chỉ có một lần họp lớp.

Hay là cậu đến muộn một chút cũng không sao cả, mọi người có thể bắt đầu trước.”
“Không đi, ngày mai tôi bận rồi” Kiều Phương Hạ chỉ trả lời vài chữ.


Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn Kiều Phương Hạ, cô đang khẽ nhíu mày, chuyên tâm chơi trò chơi.

Cậu bé kia đưa cho Kiều Phương Hạ một tờ giấy màu hồng nhạt, viết là thích Kiều Phương Hạ, muốn hẹn Kiều Phương Hạ cùng thi vào một trường đại học nào đó, nói vài câu bày tỏ tương tự như vậy.

Anh nhẹ nhàng lướt lịch sử tin nhẳn trên điện thoại của Kiều Phương Hạ, trước đó cậu bé này cũng chỉ trò chuyện riêng với Kiều Phương Hạ một lần, hỏi Kiều Phương Hạ một số đề toán, Phương Hạ trực tiếp giải đề rồi chụp ảnh gửi qua, không thừa ra một chữ.

Xem ra là anh hiểu lầm thật rồi.

Chỉ một lát sau, Kiều Phương Hạ đã giúp Thấm Viên Quân đánh đến cửa cuối cùng.

*..* Người đàn ông già dặn hai ba chục tuổi lại thua một bạn nhỏ mười mấy tuổi, Thẩm Viên Quân cảm thấy hơi mất mặt, cái mặt già cũng không nhịn được.

Nhưng độ khó của trò chơi này chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng với Kiều Phương Hạ mà thôi.

Kiều Phương Hạ nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Thẩm Viên Quân mấy lần, thả tay cầm trò chơi xuống, quay đầu nói với Lệ Đình Tuấn: “Anh, em hơi mệt rồi.”
Bình thường, sáng sớm mai thời gian mặt trời sẽ mọc vào khoảng năm rưỡi, quả thật cũng muộn rồi.

Lệ Đình Tuấn không lên tiếng, đứng dậy đưa cô về phòng.

Kiều Phương Hạ đi theo sau Lệ Đình Tuấn, chậm chạp đi đến cửa, nhìn Lệ Đình Tuấn mở cửa đi vào bật đèn trong phòng giúp cô..