Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 271: Cả Đời Này Chỉ Có Một Mình Bà Xã Kiều Phương Hạ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vừa hay lưỡi dao kia ghim vào vai phải của Kiều Diệp Ngọc, cô ta bị bịt kín miệng, không thế lên tiếng, đau đến mức run người.

Vệ sĩ xối nước đá làm cho Tống Vân Lan tỉnh lại, khi bà ta mở mắt ra, gần như thở không ra hơi.

“Xin cậu dừng lại đi Đình Tuấn, tha cho bọn tôi đi..” Tống Vân Lan thoi thóp cầu xin Lệ Đình Tuấn: “Tôi xin cậu, coi như nể mặt ba cậu, xin cậu.

“Tôi tôn trọng các người, các người cũng phải tuân thủ quy tắc trò chơi của tôi” Lệ Đình Tuấn nhận lấy lưỡi dao từ tay Vô Nhật Huy, rút một chiếc khăn giấy trên bàn ra lau sạch vết máu, lạnh nhạt đáp.

Anh dừng tay, nói tiếp: “Còn nữa, không được nhắc đến ba tôi”
Dứt lời, anh lại nhìn thẳng vào Tống Vân Lan, bà ta sợ choáng váng rồi, ngồi phịch dưới đất không đứng dậy nổi.

“Tôi chỉ có một đứa con gái này..” Bà ta khóc lóc lấm bẩm nói.

Lệ Đình Tuấn khẽ thở dài: “Bà chỉ có một đứa con gái này, tôi cũng chỉ có một người vợ là Kiều Phương Hạ”
“Khi bà đau lòng cho Kiều Diệp Ngọc, sao không nghĩ đến tôi cũng đau lòng cho Kiều Phương Hạ?”
Vốn là bây giờ anh và Kiều Phương Hạ phải ngồi trong cục dân chính, chuẩn bị làm thủ tục kết hôn, chỉ còn một chút như vậy thôi.

“Thật sự không phải bọn tôi làm đâu Đình Tuấn, tôi thề!” Tống Vân Lan khóc lóc, lắc đầu nói.


“Tôi thấy các người chưa thấy quan tài chưa đố lệ”
Lệ Đình Tuấn nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đã đến tám giờ bốn mươi phút.

“Hai mươi phút sắp hết” Anh đứng dậy đi về phía Kiều Diệp Ngọc.

Trong mắt cô ta đầy vẻ kinh hoàng, cố sức lắc đầu nhìn Lệ Đình Tuấn đang đến gần mình.

Đúng lúc này, điện thoại của Tống Vân Lan reo lên.

“Đông Phương gọi đến! Là Đông Phương! Cậu nghe điện thoại của ông ấy trước đi!” Tống Vân Lan liều mạng bò về phía Lệ Đình Tuấn.

Kiều Phương Hạ phát hiện mình bị Tiêu Hoàng Khải nhốt trong một phòng trên núi, xung quanh đều là đồi núi chập trùng, không thấy giới hạn.

Sóng điện thoại ở đây còn cực kỳ kém.

Cô quay đầu nhìn Tiêu Hoàng Khải trợn mắt té xỉu, vừa rồi cô cầm góc sách piano đập vào thái dương anh ta khiến anh ta ngất đi.

Trên người Tiêu Hoàng Khải có điện thoại nhưng gần như không có sóng, mạng 2G đứt quãng như có như không, không gọi được cả điện thoại.


Ban nãy, khó khăn lắm cô mới kết nối điện thoại với mạng TV của ngôi nhà này, phát hiện tình hình chỉ khá hơn một chút, không thể gọi điện thoại được, cũng không đăng được gì lên internet.

Không có hy vọng gì để sống đi ra ngoài.

Cô nhìn chằm chằm Tiêu Hoàng Khải nằm dưới đất, chỉ muốn giết anh ta.

Nếu cô không đi ra được, cô sẽ chết chung với anh ta, Kiều Phương Hạ này không bao giờ chịu sỉ nhục của loại rác rưởi này đâu.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng rung trên người Tiêu Hoàng Khải, hình như là tiếng điện thoại reo.

Cô run lên, lập tức tìm kiếm cẩn thận trên người anh ta, lấy một chiếc điện thoại trong túi quần anh ta ra.

Điện thoại của cô.

Ngay ở vài giây trước, hiển thị King từng gọi điện thoại cho cô.


Kiều Phương Hạ đã không còn thời gian.

Cô nhìn màn hình, không thể gọi được cho Lệ Đình Tuấn, cô cắn răng ấn tắt, lại gọi cho King.

Vài giây sau, cô gọi được..