“Nhẹ thì tạm giam mười lăm ngày, nặng thì..” Lục Đình Nam cân nhắc nói: “Phải xem ý của Đình Tuấn thế nào”
Vừa dứt lời, anh ấy cũng không quay đầu lại, rảo bước rời đi.
Lúc Lục Đình Nam lên xe, nghĩ tới mấy từ nhấn mạnh “chuyện rất khẩn cấp” của Lệ Đình Tuấn.
Anh ấy không nhịn được nhẹ nhàng bật cười nhạo thành tiếng, có chút bất đắc dĩ.
Vết bỏng cấp độ một rất khẩn cấp này còn không cần phải bôi thuốc nữa là.
Nhưng mà rốt cuộc anh ấy cũng có thể nhìn ra được Lệ Đình Tuấn để ý tới Kiều Phương Hạ đến mức nào.
Anh ấy âm thầm thở dài, đưa mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang đứng ở cửa lớn khách sạn chưa chịu đi lên.
Xem tình hình này, có lẽ Kiều Phương Hạ vẫn chưa biết chuyện của An Phương Diệp.
Vốn dĩ chuyện này chỉ có người thân cận bên cạnh Lệ Đình Tuấn với biết được, e là chuyện này vẫn chưa đến tai Kiều Phương Hạ.
Nhưng mà đứa em trai này của anh ấy không có bất kỳ một ai quản được chuyện của nó cả.
Lệ Đình Tuấn là người có tính cách khó quản thúc dạy dỗ nhất trong tất cả con cháu nhà họ Phó, có liên quan tới chuyện ba mẹ đứa em này ly dị nhau.
Hy vọng đến sau này chuyện sẽ không ồn ào quá mức.
Cục cảnh sát.
Lệ Kiến Đình nhận được tin tức lập tức chạy qua ngay.
“Người đâu?” Lệ Kiến Đình nghênh đón lãnh đạo cục cảnh sát, trầm giọng hỏi: “Tôi đến nộp tiền bảo lãnh, còn không mau chóng thả người ral”
Trên khuôn mặt lãnh đạo tràn ngập vẻ khó xử, thấp giọng trả lời: “Ông cụ Lệ, thật sự ngại quá, bên phía người bị hại kiên trì không chịu tiếp nhận phương thức giải quyết riêng với nhau, cô Kiều bắt buộc phải bị tạm giam mười lăm ngày.
Cô ấy phạm tội cố ý gây thương tích”
“Con bé cố ý gây thương tích cái gì?” Lệ Kiến Đình nhíu mày hỏi ngược lại.
“Cô ấy đã hắt café nóng vào người Kiều Phương Hạ.
Chúng tôi đã đi tìm hiểu rồi, quả thực trên cổ của Kiều Phương Hạ có vết nóng đỏ, những người ở hiện trường trong khách sạn cũng đều có thể đứng ra làm chứng, video giám sát của khách sạn cũng quay được cảnh đó cực kỳ rõ ràng.
Nhân chứng vật chứng đủ cả, tất cả đều chỉ ra đó là lỗi của cô Kiều”
“Chỉ là nóng đỏ thôi mà, người cũng đâu có bị thương chỗ nào” Lệ Kiến Đình gõ mạnh cây gậy chống lưng xuống dưới mặt đất.
Sắc mặt lãnh đạo lại càng khó xử hơn, nhỏ giọng trả lời lại: định bị bỏng cấp độ đối với tình huống này theo pháp luật đã thuộc về phạm trù hình sự”
“Rốt cuộc các người thả hay không thả đây?” Lệ Kiến Đình không đợi bọn họ nói xong đã quát lên.
Nếu như chuyện này bị viết vào trong hồ sơ lý lịch của Kiều Diệp Ngọc, như vậy tương lai sẽ tạo ra ảnh hưởng đến con đường làm quan sau này của đứa con giữa Kiều Diệp Ngọc và Lệ Đình Tuấn.
Nếu như bất kỳ một bên ba hoặc mẹ bị tạm giam hành chính thì đứa con của hai người bọn họ không thế nào được vào trong hệ thống quốc gia.
Ông ta không thế nào để cho hồ sơ của Kiều Diệp Ngọc bị dính một vết nhơ như thế này được! Tuyệt đối không thể!
“Cậu hai Lệ nói không thả” Có một người ở bên cạnh nhỏ giọng đáp lại: “Cậu ấy nói nếu như ông còn tiếp tục làm ầm ï chuyện này lên, thì cậu ấy sẽ suy nghĩ tới chuyện khiến cho cô Kiều phải ngồi tù”
Lệ Kiến Đình đã tức giận đến nỗi cả người run rẩy.
Cho nên chuyện này chính là do Lệ Đình Tuấn xúi giục.
Ông ta im lặng một lúc lâu sau đó trầm giọng nói với quản gia nhà họ Lệ: “Lập tức gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn”
Quản gia nhà họ Lệ lập tức đi gọi điện cho Lệ Đình Tuấn, nhưng mà đã gọi vài cuộc, Lệ Đình Tuấn lại không nhấc máy, rõ ràng là không muốn nhận điện thoại của bọn họ.
Lục Đình Nam là anh trai của Lệ Đình Tuấn, là lãnh đạo ở chỗ này.
Ngược lại ông ta không tin mình không thế giải quyết được chuyện này của Kiều Diệp Ngọc.
“Mấy ngày nay Lão Đại của chúng tôi đã đi công tác rồi, anh ấy không ở Hạ Du..” Lập tức có người nơm nớp lo sợ trả lời..