Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 256: Lý Thuyết Nạn Nhân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Nói đi, có chuyện gì đây?” Kiều Phương Hạ gọi cho Kiều Diệp.

Ngọc một ly café, dúi mạnh nó xuống trước mặt Kiều Diệp Ngọc, nói với cô ta.

Kiều Diệp Ngọc thu hồi tâm mắt đang nhìn ra bên ngoài, im lặng không lên tiếng, nhìn chăm chú vào mắt Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy ánh mắt đau khổ đáng thương này của Kiều Diệp Ngọc, lập tức cảm thấy buồn nôn phát ngán Nếu như cô không hiếu rõ về kiểu người của Kiều Diệp Ngọc thì thôi đi, nhưng mà cô lại ở chung với cô ta đã mười mấy năm rồi, cô là người hiểu rõ bản tính của cô ta hơn bất kỳ ai.

“Có phải em đã tìm phóng viên đứng ở bên ngoài chụp trộm đúng không?” Kiều Phương Hạ cất lời, quét mắt nhìn ra bên ngoài vài lần.


“Không có.” Kiều Diệp Ngọc thấp giọng trả lời.

Trong khi nói chuyện, cô ta cầm lấy điện thoại nhấn vài cái, bộ dáng giống như đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Sau đó cô ta ngước mắt nhìn vào Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng nói: “Hôm nay em qua đây chỉ là muốn nói mấy câu với chị, chị và Đình Tuấn không có tương lai đâu, về sau nhất định chị sẽ hiểu tại sao em lại nói như vậy.

Nếu như chị cứ tiếp tục khăng khăng cố chấp, sau này chị nhất định sẽ phải hối hận.

“Cho nên ngược lại chị phải cảm ơn em đã có lòng tốt nhắc nhở chị à?” Kiều Phương Hạ thản nhiên hỏi lại cô ta.

“Chị hèn đến vậy cơ à? Đình Tuấn anh ta đã ngủ với nhiều người như vậy mà chị không có chút gì quan tâm đến chuyện đó hay sao?”
Kiều Diệp Ngọc hơi nhíu mày hỏi lại cô.

“Đúng vậy” Kiều Phương Hạ trả lời bình thản nhẹ như không.

Về chuyện giữa Lệ Đình Tuấn và Kiều Diệp Ngọc, về đoạn video Kiều Diệp Ngọc không mặc quần áo kia, Kiều Phương Hạ không cần phải hỏi sâu xa thêm làm gì, cô bằng lòng tin tưởng Lệ Đình Tuấn, anh nói anh không làm chuyện đó thì chính là anh không làm.

Bất kể cho Kiều Diệp Ngọc ở đây châm ngòi ly gián bọn họ như thế nào, cô cũng đều không tin tưởng.


Trong khi hai người các cô đang giẳng co, điện thoại của Kiều Diệp.

Ngọc bỗng nhiên rung lên, có người đã nhẳn tin trả lời lại Kiều Diệp Ngọc lập tức giơ tay ra cầm lấy điện thoại, bộ dáng sợ hãi Kiều Phương Hạ sẽ nhìn thấy.

Kiều Phương Hạ dùng đầu ngón chân của mình cũng có thể đoán ra được Kiều Diệp Ngọc đang ra vẻ để chụp ảnh, nếu không cô ta sế không lôi cái bộ dạng người bị hại này ra ngồi ở đây để diễn trò trước mặt cô.

“Hôm nay chị đến đây để dạy cho em cách làm người thì phải như thế nào” Kiều Phương Hạ hơi hơi nhướng mày nhìn cô ta.

Trong khi nói chuyện, cô đột nhiên vươn tay ra nắm chặt lấy cổ tay mà Kiều Diệp Ngọc đang cầm ly café.

“Chị làm gì vậy hả!” Kiều Diệp Ngọc rụt người lại ra phía sau, bàn tay Kiều Phương Hạ bóp chặt lấy cổ tay cô ta âm thầm dùng sức, cô ta không giãy được ra, không nhịn được nhíu mày nói.


“Lúc chị ở nước ngoài đã học qua một khóa học, trong đó có một môn học quan trọng chuyên dạy về một phần lý thuyết được gọi là lý thuyết nạn nhân” Khóe miệng Kiều Phương Hạ nở một nụ cười thản nhiên, cất lời nói.

“Chị cũng đang nhắc nhở em đó, loại thủ đoạn hãm hại người này dùng một hai lần thì thôi đi, nếu như dùng nhiều quá thì không cần chị nói, người khác cũng sẽ biết em đang toan tính cái gì”
“Chị hy vọng em có thể ghi nhớ bài học lần này chị dạy dỗ em, đừng có đến làm phiền chị nữa!”
Vừa dứt lời, bàn tay đang khống chế Kiều Diệp Ngọc chợt lật nghiêng, café còn đang nóng bốc hơi hät thẳng lên trên người cô.

“ÁI” Kiều Phương Hạ lập tức thét lên một tiếng chói tai sau đó lùi lại vài bước, liều mạng gạt café trên người mình xuống: “Kiều Diệp Ngọc, em làm gì thế hả?”

chuyện xấu, vừa nhìn thấy Kiều Phương Hạ bị hắt café, cô ấy lập tứ lao tới chỗ hai người họ, không biết đúng sai thế nào, vung tay giáng mạnh một cái tát lên mặt Kiều Diệp Ngọc..