Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 251: Em Có Bằng Lòng Lấy Anh Không






Trong một căn phòng của hộp đêm tư nhân Nghịch Thủy Hàn, chú Tân và mấy vệ sĩ cung kính cầm viên kim cương Golconda đặt lên bàn cho Lệ Đình Tuấn.

“Chúc mừng ông Lệ và bà Lệ”
Lệ Đình Tuấn ngước mắt lên nhìn Kiều Phương Hạ, người mà từ đầu đến cuối vẫn luôn không tập trung tư tưởng, anh hỏi cô: “Có thích không?
Kiều Phương Hạ gật đầu với một biểu cảm phức tạp, cô nhẹ nhàng đáp: “Thích”
Căn phòng chìm vào im lặng.

Lệ Đình Tuấn nhìn thẳng vào Kiều Phương Hạ rồi nói nhỏ với những người bên cạnh: “Mọi người đi ra ngoài trước đi”
Lúc này Kiều Phương Hạ mới ý thức được rằng cô đã chọc giận Lệ Đình Tuấn.

“Em đang nghĩ gì vậy? Trong chớp mắt, hai người đã đối diện nhau, Lệ Đình Tuấn nhìn cô chăm chằm và khẽ hỏi.

Kiều Phương Hạ trả lời quanh co lấy lệ, trong lòng cảm thấy xót xa ân hận.


Dường như cô đã quá bình thản trước sự cố gắng muốn lấy lòng của anh đối với cô, thậm chí không thể nói là bình thản mà là cô đang bị phân tâm.

“Anh Đình Tuấn…” Cô tự giác bước tới, ngồi vào lòng anh và khẽ gọi tên anh.

Tuy nhiên, ánh mắt của Lệ Đình Tuấn lại có vẻ lạnh lùng và anh không lên tiếng.

“Không phải như anh nghĩ đâu, em rất thích viên Golconda này, thật sự trong lòng rất thích” Kiều Phương Hạ lập tức giải thích với anh Lệ Đình Tuấn khế cười nhạt và lạnh lùng nói: “Có lẽ là do anh vô cớ sinh sự”
Anh vẫn luôn nghĩ rằng anh muốn làm cho màn cầu hôn của mình với Kiều Phương Hạ thật hoành tráng.

Tốt nhất là khiến cho mọi người trên thế giới đều biết anh đã chiều chuộng người phụ nữ này đến mức nào.

Nhưng rõ ràng là Kiều Phương Hạ không thích cách làm của anh.

Thái độ của cô khiến anh cảm thấy thất vọng và đau khổ.

Phương Hạ gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhản của cô đỏ bừng bừng, cô vội ngẩng đầu lên hôn vào môi anh một cái: “Vừa rồi em chỉ nghĩ anh đã quá khoa trương rồi.

Số tiền nhiều như vậy cũng đủ để em làm rất nhiều chuyện rồi đấy.

Chưa chắc cả đời này của em sẽ kiếm được số tiền lớn đến như vậy.

Em còn đang suy nghĩ có thể đổi ý hay không, có thể trả lại viên kim cương được không?”
“Viên kim cương cả nghìn tỷ, nhiều nhà giàu có cũng đâu có viên kim cương nghìn tỷ đâu, bọn họ cũng không cảm thấy bị mất mặt.


Nhưng không thể lãng phí tiền như vậy được”
Rõ ràng bản thân Lệ Đình Tuấn thích viên huyết bồ câu kia hơn nhưng anh lại bỏ ra nhiều tiền hơn để mua cho cô viên Golconda này.

Bây giờ trong lòng cô đang rất xót xa, cô rất khó chịu, hôm nay cô không nên cùng anh đi xem buổi triển lãm này.

Chủ yếu chính là sự xuất hiện đột ngột của Mặc Hàn Bảo khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị.

Lệ Đình Tuấn không khỏi cau mày khi nghe những lời nói đầy vẻ đau khổ tuôn ra từ cái miệng nhỏ nhắn như hạt đậu của cô.

“Em thấy không đáng giá à?” Lệ Đình Tuấn dừng lại vài giây trước khi hỏi ngược lại cô.

“Không đáng” Kiều Phương Hạ đáp lại một cách chắc chắn như: đỉnh đóng cột.

Lệ Đình Tuấn khó chịu nhìn cô vài lần, cuối cùng trong mắt vẫn hiện lên ý cười: “Anh nghĩ nó là vô giá.

Bất kể anh dùng bất cứ giá nào để có được nó thì đều có ý nghĩa”

Trong lúc nói chuyện, anh cầm lấy chiếc hộp pha lê lên đặt giữa hai người rồi nói: “Vì em thích, nhưng cũng vì ý nghĩa của nó”
“Viên Golconda này có liên quan đến một câu chuyện tình yêu hoàng gia.

Nó kể về một vị vua vì người phụ nữ mình yêu thương mà đã hy vọng trên thế giới này có một báu vật có thể xứng đôi với vị vương phi của ông ta, nhưng ông ta lại không hi vọng khí chất của báu vật ấy có thể vượt qua được vẻ đẹp của vị vương phi kia.

Vì vậy mà viên kim cương này mới xuất hiện”
“Kể từ đó, viên kim cương này đại diện cho tình yêu chân chính cao quý và thuần khiết, đại diện cho lòng thủy chung mãi không thay đổi”
Anh hy vọng rằng mối quan hệ giữa mình và Kiều Phương Hạ cũng giống như viên Golconda này, vì vậy anh mới dự định biến nó thành chiếc nhẫn cầu hôn cho Kiều Phương Hạ, nó sẽ là chiếc nhãn độc nhất vô nhị trên thế giới.

“Chỉ cần là thứ đồ em thích, bất cứ thứ gì, miễn là em nói thì anh sẽ cho em” Anh nằm lấy bàn tay phải của cô, đưa lên miệng và hôn nhẹ lên đó.

“Bây giờ có lẽ anh đã có đủ tư cách để hỏi em câu này, Phương Hạ, em có bằng lòng lấy anh không?”.