Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 228: Chờ Em Nuôi Anh!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Gần tối, Lam Minh Hạc mang tài liệu tới, đưa cho Kiều Phương Hạ ký tên.

Khi Kiều Phương Hạ đặt bút, Lệ Đình Tuấn đang ở bên cạnh cắt ớt xanh và cà chua.

Cô nghe mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn, nhìn thấy một câu cuối cùng trong tài liệu, chính là ở trong số một Hoàng Gia, tất cả tài sản khác do Lệ 
Đình Tuấn đứng tên đều muốn cô đứng tên.

Cô ký một chữ, suy nghĩ một chút, quay đầu hỏi Lê Đình Tuấn: “Anh ở nhà nào?” 
Khóe miệng Lê Đình Tuấn mỉm cười, bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi xào chín.

Anh sợ làm cô sợ.

Kiều Phương Hạ kiên trì nhìn anh, chờ anh trả lời câu hỏi của mình.

“Về sau em nuôi anh” Khóe mắt Lệ Đình Tuấn nhìn thoáng qua, quay đầu lại nhìn cô một cái, thản nhiên nói.

Trước khi anh nhận chứng chỉ, ngoài cổ phần nhà họ Lệ, tài sản của mình đều giao cho cô, chính là để cô có thể an tâm ở bên cạnh anh.


“?” Kiều Phương Hạ càng tò mò hơn.

“Cũng không nhiều, trong nước ba năm bộ, ngoài nước mấy bộ” Lệ Đình Tuấn xào cà chua lấy nước, nêm gia vị, tắt bếp, nói.

Lam Minh Hạc bên cạnh liền bất động liếc mắt nhìn Lê Đình Tuấn, bất động sản bao nhiêu ngàn tỷ, cậu hai nhà anh lại nói nhẹ nhàng.

Lệ Đình Tuấn cũng là muốn cho Kiều Phương Hạ một chút bất ngờ ngoài dự đoán, ví như trước khi người con trai chào đời, thực ra anh đã vì con mà mua một hòn đảo làm quà cho con khi chào đời, nhưng mà đó là bất ngờ, không cho cô ấy biết rõ mà thôi.

Hòn đảo này được khai phá một nửa, anh liên tục đầu tư vốn, hiện tại giá trị đại khái đã hơn ba mươi ngàn tỷ.

Chờ Kiều Phương Hạ ký xong, cũng được tính dưới tên của cô.

Đợi đến sau này, bọn họ sẽ từ từ hiểu rõ.

Trong lòng Kiều Phương Hạ âm thầm tính toán, tính giá mỗi một bộ trong số một Hoàng Gia, nhất định là hơn mười mẫu ba trăm tỷ.

Bất động sản không bằng cổ phần của anh ta, không đủ khoa trương như vậy.

“Ký tên và chuẩn bị ăn cơm” Lệ Đình Tuấn nhìn tài liệu, thản nhiên nói.


Trước đây Kiều Phương Hạ cũng đã đồng ý anh ta rồi, phải ký hợp đồng, bị anh thúc dục vài lần, lúc này mới đặt bút ký tên mình xuống.

Lệ Đình Tuấn liền cầm lấy văn kiện đưa cho Lam Minh Hạc, sợ cô đổi ý, lại nhìn Kiều Phương Hạ nói: “Không phải nói muốn tự tay áp chảo bít tết với rượu vang đỏ sao?” 
Bởi vì Ninh Nguyệt thích ăn bò bít tết, Kiều Phương Hạ làm không dưới trăm lần, cô chỉ giỏi duy nhất món bít tết này.

Kiều Phương Hạ thấy Lê Đình Tuấn có chút xem thường kỹ năng nấu nướng của cô, trước tiên cô đứng dậy đi đến phòng bếp, lấy tảng thịt bò đã ướp vỗ vỗ lần nữa, lẩm bẩm: “Ừ, không sai”.

Lê Đình Tuấn khóe miệng mỉm cười, đứng ở một bên, nhìn dáng điệu không thuần thục của cô.

Kiều Phương Hạ rửa tay, bỏ bơ vào chảo, bỏ miếng thịt bò vào sau.

Ước chừng khoảng hơn mười giây, Kiều Phương Hạ lấy nước trên tay, nhỏ hai giọt vào trong chảo, bùng bổ hai lần “Đêm đốp”.

“A!” Kiều Phương Hạ theo bản năng rụt tay mình lại.

Còn không kịp nhìn trên tay có phòng không, Lệ Tuấn Đình bên cạnh đã cau mày nắm cổ tay cô, nhìn kỹ vài lần.

“Không sao đâu” Kiều Phương Hạ liền nói không sao cả.

“Dại dột ghê” Ấn đường Lê Đình Tuấn nhăn lại khó chịu, liền cầm tay cô xả vào trong nước một lúc.

Một
.