*Nói tôi biết lý do khiến cô ấy làm thế đi!” Lệ Đình Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Minh Nguyệt.
“Em… có thể là do chuyện lần trước của Thanh Hào, anh ở lại chỗ em nên cô ấy mới hiểu lầm…” Tô Minh Nguyệt đơ ra một lúc mới hoàn hồn mở miệng ngập ngừng nói Ánh mắt Lệ Đình Tuấn trở nên u ám, anh nhìn Tô Minh Nguyệt chăm chảm trong vài giây.
“Khụ..” Nhân viên phục vụ vỗ nhẹ mấy cái vào lưng Kiều Phương Hạ, lúc này cô ho ra vài lần thì mới cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo trở lại Lệ Đình Tuấn nghe thấy tiếng ho của cô thì vội xoay người quấn khăn tắm rồi bế cô về phòng.
Anh cẩn thận, nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi lo lắng hỏi: “Đau lắm đúng không? Anh gọi Phó Nhiên đến ngay đây!”
Kiều Phương Hạ nắm trên giường, vài phút qua đi, cơn đau cũng đã dịu lại.
Cô đưa tay nắm lấy vạt áo của Lệ Đình Tuấn rồi lắc đầu khẽ nói: “Không cần đâu, cũng đâu phải vấn đề gì to tát, em chỉ bị cô ta đá hai phát vào lưng thôi mà”
Lệ Đình Tuấn vén áo cô lên, anh thấy sau lưng cô xuất hiện hai vết tím bầm gần chỗ vết thương cũ.
“Anh đưa em đến bệnh viện” Anh nhíu mày đầy lo lắng.
Kiều Phương Hạ nghe động tĩnh ở bên ngoài rồi cô níu chặt lấy vạt áo của Lệ Đình Tuấn: “Em không đẩy cô ấy”
Lệ Đình Tuấn liếc nhìn đôi lông mày ngang bướng của Kiều Phương Hạ.
Kể cả, Kiều Phương Hạ có thật sự đẩy Tô Minh Nguyệt đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, theo lời Tô Minh Nguyệt nói thì cô làm vậy là vì ghen mà.
Anh thích nhìn cô ghen.
“Miệng của bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì nói” Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây rồi nói nhỏ với cô.
Trong lòng Kiều Phương Hạ biết rõ anh không để ý đến những điều đấy.
Phó Nhiên nhận điện thoại của Lệ Đình Tuấn, sau đó anh ta nói những điều cần làm cho anh biết rồi bảo anh ấn thử vào vùng gần cột sống của Kiều Phương Hạ.
Nếu Kiều Phương Hạ không thấy đau thì chứng tỏ cô không bị tổn thương đến xương.
Lệ Đình Tuấn thử ấn vài phát, quả nhiên Kiều Phương Hạ không thấy đau gì cả, lúc này anh mới yên tâm được phần nào.
Anh bế Kiều Phương Hạ vào phòng tắm rồi để cô ngồi lên ghế sofa trong đó, anh giúp cô cởi bộ quần áo đã ngấm nước ra, Kiều Phương Hạ lạnh đến run cả người.
Anh ngước nhìn đôi môi tái nhợt vì lạnh của cô, sau đó anh nhíu mày đầy xót thương rồi dìu cô ngồi vào bồn tắm Anh chỉnh nhiệt độ vừa đủ rồi giúp cô gội sạch cỏ và đất cát dính trên tóc, lúc được nửa chừng thì anh chợt cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn, khẽ nói: “Là lỗi của anh, anh không nên để cô ta đến đây”
Anh hối hận vì chỉ tát cho Tô Minh Nguyệt một cái! Không ai được phép làm tốn thương đến người của anh!
Kiều Phương Hạ ngồi không vững, cô khế tựa đầu vào người anh, mấy giây sau mới cất tiếng nói: “Chỉ cần em trở thành chủ nhân của số một hoàng gia thì em sẽ có quyền đuổi Tô Minh Nguyệt đi, anh không cần phải can thiệp vào, đúng không?”
“Ừ” Lệ Đình Tuấn chỉ đáp lại một cách ngắn gọn.
“Anh đừng hối hận đó” Kiều Phương Hạ khẽ nói trong cơn run rẩy, Những gì anh dành cho cô, anh không bao giờ nói ra hai chữ hối hận.
Chỉ cần cô không hối hận là được.
Kiều Phương Hạ ngước mắt nhìn Lệ Đình Tuấn.
nhưng lại không hoàn toàn chỉ để trả thù.
Mười mấy năm nay, cô hiểu hơn bao giờ hết tình cảm của mình dành cho Lệ Đình Tuấn sâu đậm đến nhường nào.
Cô yêu anh, yêu đến từng hơi thở..