Cô không cần câu trả lời của Lệ Đình Tuấn.
Nếu anh nói anh hối hận, nói anh cũng như cô, nói anh vì Bất Niệm chết non mà cảm thấy khó chịu thì không chừng cô sẽ lập tức tha thứ cho anh Bỏ mười mấy năm để thích một người đàn ông như vậy, nếu nói là không quan tâm, không muốn thay đổi ý định thì chắc chản là đang lừa người.
Vì Lệ Đình Tuấn mà lòng cô không thế chứa thêm một người nào, vốn đĩ cô không còn cách nào để khống chế bản thân mình nữa rồi.
“Nếu đã quan tâm đến thế, vậy sao lúc nãy em lại từ chối ký tên?”
Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng nắm cắm cô rồi hỏi Tuy ngoài mặt anh tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại cuồn cuộn như dời sông lấp biển.
Kiều Phương Hạ vốn rất quan tâm đến anh và con, nhưng anh luôn nghĩ rằng cô vẫn hận anh.
Kiều Phương Hạ cảm thấy câu hỏi của Lệ Đình Tuấn hơi khó hiểu, cô đang định hỏi nguyên nhân thì anh lại tiếp tục nói: “Sau khi ký tên, anh sẽ chuyển nhà của hoàng gia sang tên em, ước chừng sẽ mất khoảng hai đến ba ngày.
Nếu em không thích Tô Minh Nguyệt sống ở đó thì lúc em là chủ nhà, em có quyền bắt cô ta phải rời đi”
“Còn nữa, sáng thứ năm em đến trước cửa cục dân chính đợi anh”
Kiều Phương Hạ sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại, anh muốn lĩnh chứng với cô sao?
Lệ Đình Tuấn điên thật rồi!
Những người phụ nữ đó và thái độ của nhà họ Lệ, còn Đình Trung nữa, anh thật sự không quan tâm sao?
“Anh không phải đang thương lượng với em đâu” Lệ Đình Tuấn khế cau mày nói: “Còn nhãn cầu hôn của Cố Dương Hàn, anh gia hạn cho em một tháng, nhất định em phải trả lại cho anh ta.
Còn về tiệc đính hôn, anh sẽ mời anh ta tới dự?
Nếu đã trở về thì anh sẽ không để Kiều Phương Hạ có cơ hội rời xa anh thêm một lần nào nữa, anh sẽ không để cô phải gả cho Cố Dương Hàn.
Đọc truyện tại T_amli nh24 7 nhé!
Giờ Kiều Phương Hạ mới hiểu, quả nhiên Lệ Đình Tuấn đã nhìn thấy chiếc nhẫn trong túi của cô, vì vậy anh mới hiểu lầm rằng cô đã đồng ý lời cầu hôn của Cố Dương Hàn Cô sững sờ trong chốc lát, còn chưa kịp lên tiếng thì Lệ Đình Tuấn đã buông cô ra rồi tự lên bờ trước.
“Lệ Đình Tuấn, em thấy chúng ta nên..” Cô không nhịn được mà cau mày.
“Đêm nay em nghỉ ngơi ở đây đi” Anh không đợi cô từ chối và anh cũng không muốn nghe những lời cô sẽ nói, anh quay lưng về phía cô mặc quần áo, rồi bước nhanh ra ngoài không hề ngoái đầu lại.
Nửa đêm khi Kiều Phương Hạ tỉnh lại thì chợt nghe thấy Lệ Đình Tuấn đang ở bên ngoài thấp giọng trò chuyện với ai đó, còn xen lẫn tiếng cười của những người xung quanh.
Có vẻ lần tụ tập này không phải là một cuộc tụ tập thông thường, dường như tất cả đều là bạn bè của Lệ Đình Tuấn.
Cô rất mệt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể mà chờ đợi anh, vốn dĩ cô muốn nói với anh về việc lĩnh chứng nhưng lại ngủ quên lúc nào không hay.
Buổi sáng khi tỉnh dậy cũng đúng lúc Lệ Đình Tuấn vừa tầm rửa xong, anh bước ra từ phòng tắm mà không mặc gì trên người.
Lệ Đình Tuấn vẫn duy trì thói quen tập thể dục, cơ bắp trên người anh hoàn hảo đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Kiều Phương Hạ vô tình liếc qua, sau đó cô mím môi và thu lại tâm mắt ngay lập tức.
Lệ Đình Tuấn thấy cô đã tỉnh thì tiến đến mép giường, anh ngồi xuống nói: “Nếu tỉnh rồi thì ăn bữa sáng với anh đi”
Kiều Phương Hạ nghe ra được ý tứ của anh, có lẽ hôm nay anh phải đi sớm.
Nhưng cô cũng không biết nhiều về bạn bè đang ở ngoài của anh, nếu một mình cô rời đi mà gặp phải bọn họ thì sẽ không khỏi cảm thấy khó.
xử.
Sau đó cô lập tức ngoan ngoãn thay bộ quần áo mà anh đưa cho.
sang trọng treo trước cửa và có sân vườn riêng.
Kiều Phương Hạ rửa mặt xong thì rời khỏi phòng và chậm rãi đi về phía trước..