Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 190: Giọng Nói Rất Ấm Áp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cô chỉ cảm thấy nhiệt độ của anh ngày càng tăng, tần suất hít thở cũng trở nên nhanh hơn, bàn tay anh đặt bên hông cô, vén góc áo của cô ra, từ từ tiến lên trên.

Kiều Phương Hạ vẫn luôn không nhúc nhích, mặc cho anh vén quần áo của mình ra, lúc môi anh dừng lại trên môi cô, lại bỗng nhiên dừng hẳn.

Anh hy vọng cô tự nguyện trong lúc tỉnh táo, chứ không phải bị anh chiếm đoạt trong sự oán hận và giận dữ.

Một hồi lâu, anh dừng lại tất cả động tác, thở dài một hơi, ôm cô vào trong lòng mình.

Kiều Phương Hạ tưởng rằng anh vô cùng căm ghét cô, nhưng hình như anh cũng không hề căm thù cô đến tận xương tủy như cô nghĩ.

Chí ít vừa nãy khi anh gọi tên cô, giọng nói của anh rất ấm áp.

Lúc Kiều Phương Hạ vừa thức dậy, Lê Đình Tuấn đã không còn ở bên cạnh nữa, cô cũng không biết anh rời đi khi nào, đưa tay thăm dò độ ẩm bên cạnh, đã nguội rồi.

Trời vừa sáng, năm giờ rưỡi, cô nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng ríu rít của Đình Trung, cô bật dậy khỏi giường, rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong thì xuống dưới lầu.


Cửa thư phòng đang mở, Lê Đình Tuấn đang ôm Đình Trung, hướng dẫn cậu làm bài tập.

Đình Trung đang ngồi xổm, đọc đề bài, nghiêm túc viết từng chữ từng nét: "Bạn nhỏ chia kẹo, mỗi người ăn ít nhất một loại kẹo sữa bò! kẹo trái cây, hai mươi tư người ăn kẹo 
sữa bò, hai mươi chín người ăn kẹo trái cây, mười người ăn cả hai loại này, hỏi! có mấy bạn nhỏ?" 
Kiều Phương Hạ nhìn vở bài tập từ phía xa, đứa trẻ vừa tròn ba tuổi, lại đang giải đề lớp ba lớp bốn, tuy chữ viết như gà bới, xấu vô cùng, nhưng nhìn sơ qua, trình tự giải đề cũng rất đúng.

Xem ra chỉ số IQ của Đình Trung giống Lê Đình Tuấn.

Cô thu tầm mắt về, đúng lúc Lê Đình Tuấn ngước mắt nhìn cô một cái.

Lập tức buông Đình Trung trong lòng ra, thản nhiên nói: "Cô lại dạy thằng bé chút đi, tôi ra ngoài một chuyến" 
Kiều Phương Hạ nhớ lại tối qua, dáng vẻ anh toàn thân nóng rực ôm cô vào lòng, lập tức khó chịu dời tầm mắt, bước đến sau ghế, đợi Lê Đình Tuấn đi khỏi cô mới ngồi xuống.

Bàn làm việc tựa vào một bên tường, cách xa phía sau vài bước là giá sách, chỉ có thể đi bên phải, Kiều Phương Hạ cố gắng áp sát vào giá sách, chừa không gian sinh hoạt cho Lệ Đình Tuấn.

Anh uống một ngụm nước, đặt cốc xuống, ánh mắt Kiều Phương Hạ đúng lúc nhìn xuống, dừng lại trên trái cổ đang khẽ trượt lên trượt xuống của anh.


Cô ngẩn ra một lúc, khẽ gãi đầu, đúng lúc Lê Đình Tuấn đứng dậy, đứng trước mặt cô, áo sơ mi trắng đang phanh hai cái cúc áo ra, hình dáng cơ ngực thoắt ẩn thoắt hiện trên cổ áo.

Căn nhà cũ nên kết cấu của thư phòng quả thật không ổn lắm, phía sau bàn làm việc chỉ có thể đủ cho một người hoạt động.

Trong phạm vi tầm mắt của Kiều Phương Hạ chính là Lệ Đình Tuấn.

"Ba đi đâu đó?" Đình Trung không ngoảnh đầu, tò mò hỏi.

"Bệnh viện" Lệ Đình Tuấn thản nhiên trở lời lại hai chữ, hơi thở khẽ lướt qua mặt của Kiều Phương Hạ.

Anh muốn đến bên Kiều Diệp Ngọc, Kiều Phương Hạ không nhịn được cau mày.

Thời gian chờ anh ra ngoài, dài đến nỗi khiến cả người cô đều thấy khó chịu.

Đang định ngồi vào chỗ anh vừa ngồi, Lê Đình Tuấn bỗng nghiêng người sang, dường như ôm hết cả người cô vào lòng.

Kiều Phương Hạ giống như con thỏ bị giật mình, theo bản năng lùi về sau, bị ép đến mức không thể lùi được nữa, dựa sát vào tường.

.