Trùng hợp rồi, bọn họ vừa đợi ở Nghịch Thủy Hàn một lúc, không tìm được Chu Tước, lát nữa phải đến nhà họ Kiều ăn cơm, cho nên Lệ Đình Tuấn đặc biệt căn dặn qua đây mau hai hộp bánh Long Tỉnh.
“Cậu hai, có cần…”
Trong xe, ánh mắt của Lệ Đình Tuấn, dừng lại trên người Kiều Phương Hạ, không nói tiếng nào.
Túi giấy trong tay Kiều Phương Hạ bị đánh rơi, cô nâng mắt, nhìn về phía Kiều Diệp Ngọc, Kiều Diệp Ngọc cúi đầu ấn điện thoại, giả vờ như không biết “Nhặt lên” Kiều Phương Hạ mặt vô biểu tình nhìn cô ta thấp giọng nói.
Kiều Diệp Ngọc lại giãm lên chiếc bánh Phù Dung, đá nó đi “Tôi bảo cô nhặt lên, không bảo cô giảm nó” Kiều Phương Hạ tiếp tục thấp giọng nói.
“Cô gọi tôi à?” Kiều Diệp Ngọc giống như lúc này mới phản ứng lại, chỉ vào mình, nhẹ giọng hỏi ngược lại.
“Tôi đang gọi chó.” Kiều Phương Hạ nhàn nhạt trả lời “Cô…” Kiều Diệp Ngọc ngẩn ra, sau đó tức giận.
“Chỉ có hiếu mình là chó mới tức giận.” Kiều Phương Hạ nhìn cô ta, khoé miệng khẽ nhếch lên, nói.
“Kiều Phương Hạ cô đừng có quá đáng” Kiều Diệp Ngọc cau mày nói Nhân viên ở bên cạnh thấy hai người cãi nhau, sau đó giải vây: “Không sao, là chúng tôi không đưa cho khách cẩn thận, tôi sẽ gói lại một phần khác.”
‘Vốn dĩ Kiều Phương Hạ cũng không muốn quan tâm đến Kiều Diệp Ngọc, gật đầu với nhân viên, nói: “Được, cảm ơn.”
Kiều Diệp Ngọc ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ không quan tâm của cô, càng tức giận, cau mày nói: “Tôi xem ai dám gói lại cho cô ta.”
Nhân viên đứng ở bên cạnh, không dám động.
“Ức hiếp một cửa hàng nhỏ thì là bản lĩnh gì chứ?”
Kiều Phương Hạ nghiêng đầu nhìn Kiều Diệp Ngọc: “Bọn họ không gói lại cũng được, cô giúp tôi nhặt bánh Phù Dung lên, nếu không…”
“Nếu không thì làm sao?” Kiều Diệp Ngọc nhướng mày về phía cô.
Hôm nay cô ta ngược lại muốn xem xem, Kiều Phương Hạ có bản lĩnh lớn thế nào.
“Nếu không, bữa cơm hôm nay cô cũng không thể ăn được nữa”
Khi Kiều Phương Hạ nói, lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn 113: “Chúng ta đến cục cảnh sát giải quyết chuyện này, dù sao tôi cũng không làm sao cả, ngược lại là cô Kiều Diệp.
Ngọc, có danh tiếng lớn như vậy”
Có khách hàng ở bên cạnh chỉ trỏ bọn họ, có một số người đã nhận ra Kiều Diệp Ngọc.
Kiều Diệp Ngọc nhìn xung quanh một vòng, thấy tay.
Diệp Ngọc đang ấn số, lập tức kéo tay cô ra, trầm giọng nói với nhân viên phục vụ: “Mù à? Còn không mau đi gói lại một phần nữa đi”
Mấy phút sau, Kiều Phương Hạ hài lòng cầm bánh Phù Dung được gói lại, không quan tâm đến sắc mặt xanh tím của Kiều Diệp Ngọc, lên xe taxi bên đường.
Lệ Đình Tuấn nhìn cô lên xe, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.
Kiều Phương Hạ hình như có chút không giống trước đây.
Tay Kiều Phương Hạ giơ tay đến một nửa, cứng đờ trong không trung..