Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 148: Thật Sự Rất Tàn Nhẫn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Kiều Phương Hạ bỏ nó lại, đi rồi sao?" Đôi mày của Lê Đình Tuấn càng cau chặt hơn, quay đầu lại nhìn phía bà Trần.

Con trai còn đang sốt mà cô cũng có thể nhẫn tâm bỏ mặc nó?
"Ngày hôm qua cô chủ chăm sóc cậu chủ nhỏ cả một ngày, buổi tối cũng ở cạnh chăm lo cho cậu chủ nhỏ, ở trong phòng ngủ của cậu bé" Bà Trần lập tức giải thích giúp Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn đẩy cửa đi vào, dùng mu bàn tay thử độ ẩm, có chút nóng.

Anh nhìn chằm chằm trên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của Đình Trung trên giường, hít một hơi thật sâu điều chỉnh hô hấp.

Kiều Phương Hạ, thật sự rất tàn nhẫn.

"Cậu hai! "
"Kêu Phó Nhiên lại đây!" Lệ Đình Tuấn không đợi bà Trần nói thêm gì nữa, trầm giọng nói.

Bà Trần hoảng sợ run cả người, không dám nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại cho Phó Nhiên.

Lúc Phó Nhiên chạy tới, bà Trần và người giúp việc khác đang đứng ở ngoài cửa cúi đầu, một tiếng không dám động.


Áp suất trong nhà thấp đến kinh người.

Phó Nhiên cũng không biết cậu hai này đang nổi giận cái gì, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lê Đình Tuấn đang ngồi trên sô pha cạnh mép giường, sắc mặt u ám chằm chằm Đình Trung đang hôn mê trên giường.

Phó Nhiên tiến lên sờ trán Đình Trung, có chiều hướng nóng lên, ngay sau đó lấy thuốc từ trong hộp thuốc ra.

"Thể chất Đình Trung vẫn cứ như vậy, anh cũng không phải không biết, tội gì tức giận với bọn họ như vậy?" Anh ta vừa đẩy ống tiêm, vừa thấm thía nói.

Lê Đình Tuấn không lên tiếng, Phó Nhiên suy nghĩ một chút lại chuyển đề tài, nói: "Tôi và anh nói chuyện chút đi, Phó Thành Đô bên kia cần người, hai tháng vẫn luôn liên lạc với tôi, hy vọng tôi có thể qua đó giúp anh ta.

"
"Bác sĩ ngoài chiến trường thực sự không dễ dàng gì.

Tôi đoán sau khi tôi qua đó cỡ nửa năm một năm là không có khả năng trở về, cháu trai của tôi không có bản lĩnh gì khác, chỉ biết hãm hại cậu.

"
"Nếu như tôi qua đó thì sẽ đưa phương thức liên lạc của bạn tôi cho anh, người khác cũng rất đáng tin cậy, lúc trước vẫn luôn làm trong quân y, tôi! "
"Thanh Hào không ở trong máy bay.


" Phó Nhiên nói đến một nửa, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên thấp giọng mở miệng nói.

Động tác trên tay Phó Nhiên bỗng dừng lại, ngước mắt nhìn Lê Đình Tuấn.

Chuyện của Tổng Thanh Hào đã tra tấn Lê Đình Tuấn cho tới bây giờ, hơn nữa có chuyện lúc trước của An Phương Diệp và Kiều Phương Hạ, trạng thái giấc ngủ của Lê Đình Tuấn càng ngày càng tệ.

Phó Nhiên là bác sĩ chủ trị của anh, trong lòng hiểu rõ trình trạng cơ thể anh.

"Không ở trên máy bay là chuyện tốt mà!" Anh suy nghĩ một chút, ngay sau đó dùng giọng điệu kinh ngạc trả lời: "Nói không chừng cậu ta căn bản không lên! "
"Không có nói không chừng, máy quay ở sân bay đã quay lại cảnh cậu ấy và mấy trợ lý cùng nhau lên máy bay, người khác đã ở trên máy bay.

" Lê Đình Tuấn nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói.

"Lúc máy bay được vớt lên, cabin đã nát vụn, thi thể cậu ấy có lẽ ở đáy biển nên không tìm được.

"
Phó Nhiên trong lòng vô cùng ràng lời nói của Lê Đình Tuấn rất có lý.

Bởi vì vừa nãy Lê Đình Tuấn nói thi thể Tống Thanh Hào không ở trên máy bay, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh ta là, không xong rồi, ngay cả xác cũng không tìm được.

Anh ta trầm mặc
.