Thứ hai là đợi đến khi Lệ Đình Tuấn tiếp quản công ty nhà họ Lệ, ông ta mới thông báo cho mọi người chuyện mình kết
hôn với An Phương Diệp.
Như vậy thì những lời chửi bới ác ý của bên ngoài đối với An Phương Diệp cũng được giảm đi phần nào.
Lệ Quốc Chiến lại nói tiếp: “Còn nữa, Kiều Phương Hạ cũng không còn nhỏ nữa rồi, đã đủ mười tám tuổi rồi, vài năm nữa cũng gả đi.
Dù sao cũng phải cho con bé có danh phận tốt ở nhà họ Lệ, làm con gái của Lệ Quốc Chiến này thì gả ra ngoài mới không bị người ta ức hiếp”
Lệ Đình Tuấn và Lệ Quốc Chiến lại nhìn nhau một lúc, bất chợt Lệ Đình Tuấn thấp giọng hỏi: “Ví dụ như Kiều Phương Hạ không gả đi thì sao?”
Sắc mặt của Lệ Quốc Chiển lập tức chùng xuống: “Con nói cái gì vậy? Không lẽ Phương Hạ cứ ở nhà mãi làm một bà cô già sao? Con đừng có mà quá đáng quá.
.
”
Nói được một nửa bỗng dưng Lệ Quốc Chiến lại khựng lại.
Sắc mặt của ông ta có chút phức tạp, nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Tuấn, không dám chắc chắn nhẹ giọng hỏi: “Lẽ nào… con thích Phương Hạ?”.
Lệ Đình Tuấn không thừa nhận cũng không phản đối.
Sắc mặt của Lệ Quốc Chiến càng lúc càng khó coi, ông ta giơ tay định vung mạnh bạt tai.
Ngay khoảnh khắc bài tay rơi xuống đột nhiên ông ta lại khựng lại.
“Mày có biết Phương Hạ mới bao nhiêu tuổi không?” Ông ta
trầm giọng hỏi Lệ Đình Tuấn: “Mày lớn hơn Phương Hạ những tám tuổi đấy Lệ Đình Tuấn à! Mày đáng tuổi chú con bé rồi! Mày chế bên ngoài mắng chửi con bé vẫn chưa đủ thảm hay sao? Mày muốn hủy hoại cả cuộc đời con bé à? Mày còn muốn cho con bé đường sống không? Những điều này mày đã từng nghĩ đến chưa hả?”
“Con thật lòng đấy, đợi đến khi cô ấy lớn thêm vài tuổi, con sẽ cưới cô ấy, sẽ không có ai dám chửi mắng cô ấy cả”
Ngay khi Lệ Đình Tuấn vừa dứt lời, Lệ Quốc Chiến tức giận nói: “Không được! Tao nói cho mày biết đây là chuyện không thể: Tốt nhất là mày nên rút lại câu nói này của mình sớm đi, tao sẽ coi như không nghe thấy những lời nói vừa rồi của mày!”
Lệ Đình Tuấn bình tĩnh nhìn thẳng vào Lệ Quốc Chiến, nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Nếu như cô ấy cũng đồng ý thì sao?”
Mấy năm nay Lệ Quốc Chiến chỉ nhìn ra được sự tôn trọng của Kiều Phương Hạ dành cho Lệ Đình Tuấn mà thôi, chưa bao giờ nhìn ra tình cảm gì khác ngoài tình anh em của Kiều Phương Hạ dành cho Lệ Đình Tuấn.
“Mày đang nói năng hàm hồ gì vậy? Con bé vẫn còn là trẻ con!”
Sắc mặt của Lệ Quốc Chiến càng trở nên tức giận khó coi.
Lệ Đình Tuấn chỉ là định nhân cơ hội này để thăm dò đi trước một bước, nói thẳng ra tình cảm của anh dành cho Kiều Phương Hạ.
Hai ba con đối mặt nhau một hồi lâu, Lệ Đình Tuấn lại nhẹ giọng nói: “Vậy thì không biết nữa, ba cứ cho con vài năm đi, cũng cho Kiều Phương Hạ vài năm để trưởng thành.
Đợi đến khi cô ấy trưởng thành hiểu chuyện rồi, nếu như cô ấy thật sự không đồng ý, vậy thì thôi.
”.