Dường như từ trước đến nay đều là anh đợi chờ, anh theo đuổi, anh cứu vãn, anh ép buộc, anh nói yêu cô, anh cưng chiều cô.
Mà cô chỉ cần đáp lại anh một chút xíu thôi là anh đã vui sướng đến điên lên rồi.
Nhưng mà hiện tại bỗng nhiên anh nghi ngờ, một chút đáp lại kia của cô là thật lòng sao? Hay chỉ là sự ảo tưởng do bản thân anh đơn phương nghĩ ra.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy được sự tổn thương và tuyệt vọng dưới đáy mắt của anh.
Rất lâu sau cô lại chỉ khẽ mỉm cười hỏi lại anh: “Lệ Đình Tuấn, anh đã từng lừa gạt tôi chưa?”
Đương nhiên Lệ Đình Tuấn đã từng lừa gạt Kiều Phương Hạ, nhưng chỉ có vài lần mà thôi.
Ví dụ như anh từng nói với Kiều Phương Hạ rằng: “Cô cút ra ngoài cho tôi.
Cuộc đời này của tôi không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa.”
Nhưng mà chỉ một giây sau khi nói ra câu nói tàn nhẫn này, anh đã hối hận ngay.
Ví dụ như năm ấy cô mười lăm tuổi, anh đi du học ở nước ngoài.
Trước khi đi anh nói với cô rằng đây là sự sắp xếp của trường học, trên thực tế đó chỉ là vì anh muốn trốn tránh tình cảm của bản thân đối với cô, nghĩ muốn để vài năm cho bản thân suy nghĩ rõ ràng lại, xem rốt cuộc tình cảm đối với cô có phải là tình yêu nam nữ hay không.
Nếu như những lời nói dối như vậy là lừa gạt cô, vậy thì Lệ Đình Tuấn thừa nhận anh đã từng lừa cô.
Ngoài những chuyện đó ra, anh không hề nói dối điều gì với cô cả.
Kiều Phương Hạ cho Lệ Đình Tuấn vài giây, anh không lên tiếng vậy thì đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Anh đây là ngầm thừa nhận.
Nếu như Lệ Đình Tuấn vẫn cứ lung lay không chắc chắn giữa cô và Tô Minh Nguyệt, vậy thì hôm nay cô sẽ giúp anh lựa chọn, khiến anh phải hạ quyết tâm, cũng để cho ba người bọn họ sau này khỏi tiếp tục vướng mắc không rõ ràng.
Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Kiều Phương Hạ không đợi Lệ Đình Tuấn mở miệng, cô đã nhẹ giọng nói với anh: “Hiện tại tôi có thể cho anh câu trả lời.
Tôi thực sự chưa từng yêu anh”.
“Lúc trước tôi đồng ý lời cầu hôn của anh chỉ là vì nếu giả sử tôi không đồng ý thì anh sẽ tiếp tục không ngừng gây tổn thương cho những người ở bên cạnh tôi.
Tôi là vì muốn bảo vệ bọn họ không phải chịu sự làm hại của anh nên mới đồng ý”
Chỉ mấy câu nói bình thản mà lại ngắn ngủi của Kiều Phương Hạ lại khiến cho thân hình Lệ Đình Tuấn hơi lảo đảo.
Anh lại nhìn thẳng vào mắt Kiều Phương Hạ một lát, sắc mặt cô vẫn không một chút thay đổi.
Qua một lúc lâu sau, anh không nói lời nào, giơ tay giúp cô đắp lại chăn.
Làm xong tất cả những thứ này, anh đứng dậy xoay người đi ra ngoài phòng bệnh.
Anh hiểu ra rồi, là anh tự làm tự chịu, mua dây buộc mình.
Anh trở tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, lẳng lặng đứng ở hành lang bệnh viện, đứng trước cửa phòng bệnh, hơi cúi đầu xuống.
Vô Nhật Huy ở dưới lầu đang đi lên mạng thuốc mới cho Kiều Phương Hạ, vừa bước tới cửa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
“Cậu hai, làm sao vậy?” Anh ta khó hiểu nhìn Lệ Đình Tuấn, tiến lên nhẹ giọng hỏi anh.
Lệ Đình Tuấn lại đẩy bàn tay đang vươn về phía mình của Vô Nhật Huy ra, anh không nói lời nào, chậm rãi đi về phía thang máy.
Vô Nhật Huy có chút lo lắng, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Lệ Đình Tuấn vài lần.
Anh ta hơi do dự một chút, vẫn là bước vài bước đuổi theo.
Anh ta đi tới trước mặt Lệ Đình Tuấn, giúp Lệ Đình Tuấn ấn nút đi xuống của thang máy.
Còn chưa kịp hỏi Lệ Đình Tuấn điều gì, anh ta đã nhìn thấy đáy mắt đỏ hoe của Lệ Đình Tuấn..