Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 1090






Dù sao thì người vẫn luôn hy vọng Cố Dương Hàn chết đi nhất chính là Lê Đình Tuấn.

“Yên tâm đi, mình chăm sóc anh ta, em không cần phải quá lo lắng đâu”.

Kiều Phương Hạ lại lạnh lùng đáp lại: “Nếu không phải có Cổ Dương Hàn thì em đã chết đi vài lần rồi.

Anh ấy năm lần bảy lượt bất chấp nguy hiểm lao vào cứu giúp bảo vệ em, em không lo lắng cho anh ấy thì ai lo?”
Không khí trong phòng chợt yên lặng lại.


Kiều Phương Hạ biết những lời này sẽ chọc giận Lê Đình Tuấn, nhưng những
Không có Cố Dương Hàn thì không có Kiều Phương Hạ.

Tuy rằng Lê Đình Tuấn đã cứu cô vài lần, nhưng mà người tạo ra những vấn đề này cũng là anh.

Còn Cố Dương Hàn lại là người lần nào cũng đi sau dọn dẹp hậu quả cho Lê Đình Tuấn.

Lời yêu cầu nhỏ nhoi của anh ấy nói với cô trước khi hôn mê vẫn còn đang văng vẳng bên tại Kiều Phương Hạ.

Cô không thể nào không quan tâm đến anh ấy được.

Lê Đình Tuấn không hề trả lời câu hỏi của cô.

Kiều Phương Hạ đợi một lát rồi tự mình cố hết sức ngồi dậy trên giường bệnh, lấy ra từ trong áo chiếc còi bạc mà Mặc Hàn Bảo đã đưa cho cô.

Chiếc còi bạc này phát ra âm thanh rất đặc biệt, nếu như là Mặc Hàn Bảo hoặc là người nhà họ Mặc đang ở gần đó thì họ nhất định sẽ nghe được âm thanh này.


Lệ Đình Tuấn không trả lời câu hỏi của cô, không sao cả, cô tự có cách của riêng mình.

“Kiều Phương Hạ” Không đợi cho cô đưa chiếc còi bạc lên bên miệng để thổi, Lệ Đình Tuấn đã vươn tay ra tóm lấy cổ tay cô, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.

Hai người giằng co nhau một lát.

“Anh cũng năm lần bảy lượt cứu em, em có quan tâm đến tôi bao giờ không?” Tuy rằng giọng điệu của Lê Đình Tuấn cực kỳ bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt anh lại mang theo một chút tổn thương: “Cho dù chỉ là một chút thôi”
Kiều Phương Hạ nhìn anh, không nhịn được bật cười nhưng ý cười lại không lan tới đáy mắt.

“Nhưng mà Lê Đình Tuấn, những chuyện đã xảy ra khi tôi ở bên anh đều có nguyên nhân là vì anh mà ra.

Nếu không có anh, tôi cũng sẽ không rơi vào nguy hiểm”
“Huống chỉ, lúc tôi cần anh nhất thì anh đang ở đâu?”
Cô gằn từng tiếng, từng chữ nói ra đều vô cùng rành mạch.

Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào cô, đôi lông mày nhíu lại.


Thì ra suy nghĩ tận đáy lòng cô là như vậy, cô đang trách anh, đang oán hận anh đã mang nguy hiểm đến cho cô.

Anh đã từng cho rằng, nếu như Kiều Phương Hạ và mình đã chọn lựa sẽ tiếp nhận đối phương thì sẽ chấp nhận tất cả những hậu quả khi bọn họ kết hợp lại mang tới, anh tưởng rằng cô hiểu điều đó.

Nhưng mà rất rõ ràng, Kiều Phương Hạ đã không hề có suy nghĩ giống như anh.

“Bốn năm năm trước khi tôi xảy ra tai nạn xe cộ, nằm ở trong phòng bệnh khoa phụ sản hấp hối, anh có từng đi vào nhìn tôi một cái hay chưa?”
Kiều Phương Hạ hơi nhướng lông mày nhìn về phía anh, trong giọng nói mang theo sự trêu tức.

“Nhưng mà điều nực cười nhất chính là chỗ này.

Thời điểm tôi cần anh nhất trong cuộc đời này, Cố Dương Hàn lại xuất hiện, mà anh thì vứt bỏ tôi”.