Tống Thanh Hào lập tức giơ roi lên, gia tăng tốc độ đuổi theo bọn họ.
Kiều Phương Hạ đã đi ra xa cách Lệ Đình Tuấn khoảng tầm vài chục mét, cô nhận ra rằng cưỡi ngựa cũng không khó như mình đã
nghĩ, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng của cô dần dần biến thành một cảm giác phấn khích và thành tựu nho nhỏ.
Cô quay đầu lại nhìn Lệ Đình Tuấn, mỉm cười với anh và nói: “Anh à, em có thể tự mình cưỡi ngựa rồi!”
Lệ Đình Tuấn cũng nở một nụ cười nhàn nhạt với cô, đã lâu rồi anh chưa nhìn thấy vẻ hạnh phúc như vậy trên gương mặt của Kiều Phương Hạ.
Vì vậy, dẫn theo cô ra ngoài để thư giãn giải tỏa tâm trạng là điều đúng đắn.
Chỉ là nụ cười trên môi anh còn chưa kịp tắt thì đã nhìn thấy ở phía sau cách Kiều Phương Hạ không xa có một con ngựa đen lao nhanh về phía cô như thể bị đứt dây cương vậy..
“Cẩn thận!”
Vẻ mặt Lệ Đình Tuấn hơi đơ ra, lập tức xoay người bước lên lưng ngựa, lao thẳng tới chỗ của Kiều Phương Hạ.
Khi Kiều Phương Hạ nhận ra vẻ mặt của Lệ Đình Tuấn có gì đó không bình thường, lúc này cô mới nhận ra nguy hiểm đang cận kề, cô quay đầu lại và nhìn về phía sau lưng mình, con ngựa đen đã ở khá gần cô, có lẽ chỉ còn cách vài giây nữa thôi.
Bấy giờ Kiều Phương Hạ đã không kịp tránh ra nữa rồi, hơn nữa con ngựa mà cô đang cười vẫn còn quá nhỏ.
Nhìn thấy một con ngựa cao gần gấp đôi nó đang lao về phía mình thì cũng bắt đầu trở nên lo lắng và sợ hãi.
Nó quay ngoắt lại và giơ chân trước lên, khiến cho Kiều Phương Hạ đang ở trên lưng của nó ngã ngửa xuống đất.
Lệ Đình Tuấn lao tới trước mặt và muốn vươn tay nắm lấy sợi dây cương của con ngựa con, nhưng đã quá muộn rồi.
Ngựa con sợ hãi vì có tận con ngựa đang lao tới gần mình, nó quay người lại và đá vào Kiều Phương Hạ đang nằm dưới mặt đất.
Vào lúc ngàn cân treo đầu sợi tóc, Tống Thanh Hào đã nhảy lên phía sau lưng của Tô Minh Nguyệt, nắm chặt lấy sợi dây cương, buộc con ngựa này phải di chuyển về hướng khác và lướt qua người của Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ.
Cuối cùng sau khi chạy thục mạng hơn một trăm mét, Tống Thanh Hào mới miễn cưỡng xoa dịu được con ngựa gần như phát điên này.
Anh ta quay đầu nhìn lại phía Kiều Phương Hạ, cau mày và nghiêm nghị nói: “Toi rồi!”
Khi một người huấn luyện cưỡi ngựa nghe thấy tiếng động chạy đến, Tống Thanh Hào không quan tâm đến Tô Minh Nguyệt vẫn còn ở trên lưng ngựa, anh ta lập tức leo xuống và đuổi theo Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ để xem Kiều Phương Hạ có bị thương nghiêm trọng lắm hay không.
Một số người ở gần đó nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang nằm trên mặt đất, bọn họ vây xung quanh cô, tất cả mọi người đều không biết phải làm sao,
“Tránh ra!”
Lệ Đình Tuấn khống chế được hai con ngựa, sau đó lập tức quay trở lại kiểm tra vết thương của Kiều Phương Hạ.
Anh dùng sức đẩy mạnh những người đang đứng ở trước mặt Kiều Phương Hạ ra, quỳ xuống trước mặt Kiều Phương Hạ, khoảnh khắc mà anh muốn đưa tay ra nhưng lại ngừng lại.
Kiều Phương Hạ nằm trên mặt đất, những cơn đau dữ dội trên khắp cơ thể là thứ duy nhất có thể khiến cô còn giữ lại được chút tỉnh táo cuối cùng.
Trong những thanh âm hỗn tạp bên tai, cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của Lệ Đình Tuấn hỏi cô: “Kiều Phương Hạ! Hãy nói cho anh biết bây giờ em đang đau ở đâu?”.