Nghĩ kỹ lại thì thật ra cô cũng không biết nhiều về vòng bạn bè của Lệ Đình Tuấn, bởi vì thời gian trước khi cô mười tám tuổi Lê Đình Tuấn không cho cô tiếp xúc với vòng quan hệ của anh.
Ví dụ như nhiệm vụ của Trạm Khánh Minh lần này, cho tới tận bây giờ cô cũng không biết sự tồn tại của anh ta.
Sẽ khó khăn khó khăn nếu chỉ có một mình cô điều tra, nhưng vừa nghĩ tới Lê Đình Tuấn là trong lòng Kiều Phương Hạ lại có hơi bực bội.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Arthur chợt sáng lên, hai người đồng loạt nhìn ID trên màn hình, Arthur lập tức kết nối Bluetooth và tiếp nhận cuộc gọi đến.
“Đã đón được Thanh Vân chưa?”.
Bạn đang đọc truyện tại ~ trùmtruуệ n.
mE ~
Arthur cung kính đáp: “Đã đón được rồi, hiện tại đang ở trên đường”
“Để cô ấy nghe máy đi.
” Giọng điệu ra lệnh của đối phương khiến Arthur rùng mình, lập tức quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ và khẽ ra hiệu với cô.
Kiều Phương Hạ bình tĩnh nhận lấy điện thoại đưa tới bên tai: “Lão đại, anh nói đi.
”
“Khởi động điện thoại và luôn giữ liên lạc, làm những gì chủ nhân nhiệm vụ đã dặn dò, giao đồ của anh ta đến nơi anh ta nói.
” Người cấp trên nhỏ giọng trực tiếp dặn dò cô qua điện thoại.
Kiều Phương Hạ không khỏi nhíu mày: “Không phải anh ta nói sẽ lấy hàng ở Quân Diệt sao?”
“Cô nói lại quy tắc thứ năm của Quân Diệt cho tôi nghe” Cô vừa dứt lời thì lập tức cấp trên đã lạnh lùng đáp.
Kiều Phương Hạ trầm mặc vài giây sau đó nhỏ giọng đáp lại: “Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, mọi hành động đều phải làm theo ý của chủ nhân nhiệm vụ”
“Cả tôi và cô đều không phải là những người đứng ở tầng đầu cho nên cô không có quyền hỏi tại sao” Cấp trên nghe Kiều Phương Hạ đọc xong quy tắc thứ năm mới nói tiếp.
“Vâng, tôi hiểu rồi” Kiều Phương Hạ dừng lại một chút mới khẽ trả lời.
Cô vừa dứt lời thì cấp trên cũng cúp điện thoại, vẻ mặt của Arthur đang ngồi ở ghế lái tràn đầy lo lắng, chuyện đối phương đột ngột thay đổi địa điểm giao hàng đối với Kiều Phương Hạ mà nói là cực kỳ mạo hiểm, bởi vì từ đầu đến giờ nhiệm vụ này đã có chút không thích hợp rồi.
Là người đồng hành duy nhất của Kiều Phương Hạ nên Arthur cũng không khỏi lo lắng về những tình huống có thể phát sinh.
Hai người nhìn nhau một cái, Arthur vừa nhận lại điện thoại vừa nhỏ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Yên tâm, tôi sẽ yểm hộ cho cô.
”
“Được.
” Kiều Phương Hạ gật đầu.
“Mọi thứ đều nằm trong hộp công cụ dưới chân cô” Arthur lại nói.
.