Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 66




Editor: Ann Yang

Beta-er: Yulmi2704

Chuyện bắt đầu từ Tết Âm Lịch.

Kể từ lúc Lâm Trân cùng Đường Chính hiểu rõ đối phương thì sau đó không liên lạc nữa. Thế nhưng Tết Âm Lịch, chị Đường Chính muốn hắn dắt Lâm Trân về nhà ăn cơm, vì không muốn bị vạch trần lời nói dối cho nên hắn đành phải liên lạc với cô.

Trực tiếp gọi điện thoại thì lúng túng quá, cho nên hắn bèn lên weibo gửi tin nhắn cho cô.

Đường Chính: [Lì xì] Tết Âm Lịch vui vẻ.

Lâm Trân: [Lì xì] Anh cũng vậy.

Đường Chính: [Lì xì] Là như thế này

Đường Chính: [Lì xì] Chị tôi muốn mời cô một bữa.

Đường Chính: [Lì xì] Không biết cô có tiện không?

Lâm Trân: [Lì xì] ….

Lâm Trân: [Lì xì] Tại sao lại mời tôi

Đường Chính: [Lì xì] Còn không phải do lần trước chúng ta hợp tác sao

Đường Chính: [Lì xì] Chuyện chưa xong mà

Đường Chính: [Lì xì] Tới Tết là chị tôi lại vậy

Lâm Trân: [Lì xì] … À

Đường Chính: [Lì xì] Cô đừng gửi lì xì nữa.

Đường Chính: [Lì xì] Chat như vậy mệt mỏi quá.

Lâm Trân: ….

Cô dứt khoát gửi voice chat qua: “Tôi cảm thấy chúng ta lừa bọn họ cũng không phải là chuyện tốt.”

Một lát sau, cô cũng nhận được một voice chat từ Đường Chính: “Tôi biết, nhưng phải qua Tết đã, đang nước sôi lửa bỏng, phải vượt qua rồi mấy chuyện khác tính sau.”

“Được rồi.”

Đường Chính thấy cô nhận lời thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy hiếu kỳ: “Gia đình cô không thúc giục cô hả? Nếu cần thì tôi sẽ giúp.”

Lâm Trân: “Có giục chứ, nên Tết này tôi không về, yên ổn.”

Nghĩ đến việc về nhà gặp bảy cô tám bác, thậm chí dì hàng xóm cũng vây quanh nhắc cô đã ba mươi mốt là cảm thấy não như muốn bùng nổ.

Đường Chính: [Lì xì] Tôi hiểu mà.

Đường Chính: [Lì xì] Chiều nay tôi đón cô.

Lâm Trân: …

Thật ra cô thích cách nói chuyện như này của Đường Chính.

Hôm sau, Lâm Trân ở nhà thử mấy bộ quần áo đều không thích, dứt khoát tìm trong nhà một quyển truyện tranh của Giản Ngôn tham khảo. Lăn lộn hơn một giờ, Đường Chính cũng đã ở dưới lầu, ngồi trên xe gọi điện cho cô: “Tôi đến dưới nhà cô rồi, cô còn lâu không?”

“Xong ngay đây.” Cúp điện thoại, Lâm Trân chỉnh lại tóc tai, cầm theo đôi bốt mang ra cửa. Đường Chính thấy cô đi ra, phất phất tay: “Ở đây.”

Lâm Trân đi tới xe hắn, hỏi: “Tôi thấy tôi vẫn vẫn nên tự lái xe thôi, nếu không lát nữa ăn cơm xong anh phải chở tôi về nữa.”

Đường Chính đáp: “Chúng ta lại phải xếp hàng chạy xe trên đường nữa sao?”

Lâm Trân: “….”

“Chở cô về đâu phải chuyện gì lớn đâu, lên xe đi!”

Lâm Trân không còn gì để nói, đành mở cửa lên xe ngồi. Trên đường hai người đều im lặng, Đường Chính không chịu được bầu không khí này, nên ho khan vài tiếng: “Quê cô ở đâu?”

Lâm Trân đáp: “Một trấn nhỏ gần thành phố A.”

“Ồ.” Đường Chính mím môi, lại hỏi, “Theo lý thì điều kiện cô như thế này cũng không khó tìm đối tượng, có phải yêu cầu cao quá không.”

Lâm Trân: “Điều kiện của anh như vậy cũng đâu khó tìm đối tượng, sao giờ anh vẫn F.A.”

“…..” Đường Chính lại ho hai tiếng, nói, “Chỉ là tôi chưa muốn kết hôn thôi.”

“Haha, đàn ông các anh đều như thế, đều thích ở ngoài ăn chơi đàng điếm vui vẻ.”

Đường Chính: “….”

Hắn cảm thấy vẫn nên im lặng thì hơn.

Bữa tối ở nhà Đường Chính, cha mẹ và chị của Đường Chính đều ở đó. Chị Đường cùng Lâm Trân có thể nói là mới gặp mà như đã quen từ lâu, thấy cô là lôi kéo vào phòng khách ngồi, cùng cô trò chuyện về mấy công ty tâm đắc.

Sau một lúc nói chuyện, cô cảm thấy em trai mình càng lúc càng vô dụng: “Em không biết đâu, bây giờ mỗi ngày chị đều phải ở công ty dạy Đường Chính làm, mệt muốn chết. Chị không biết với trí thông mình như này thì sao nó có thể sống và lớn đến bây giờ cơ chứ.”

Đường Chính: “…”

Hắn không phục mà cãi lại: “Em như nào chứ? Gần đây em không phải rất cố gắng còn gì? Ngay cả cha đều nói hạng mục gần đây em phụ trách làm rất tốt.”

Chị Đường cười haha: “Là cha dỗ mày thôi, mẹ còn nói mày chỉ có cái mặt là có ích nhất.”

Đường Chính: “….”

Làm sao, người hắn có chỗ nào xấu hả!

Lâm Trân nói: “Rất nhiều chuyện đều phải từ từ học, Đường Chính đang rất tiến bộ.”

“Đó, thấy chưa!” Đường Chính kiêu ngạo ưỡn ngực.

Chị Đường cảm thán; “Nếu như nó bây giờ không phải ba mươi mà mới hai mươi thì đúng là vậy.”

Đường Chính: “….”

Lâm Trân: “…”

Vấn đề này cũng khiến Lâm Trân cảm thán: “Bây giờ đàn ông càng ngày càng không trưởng thành, trước đây đàn ông 30 chính là biểu tượng của trưởng thành, bây giờ đàn ông 30 cũng không khác gì tuổi 20.”

Chị Đường đáp: “Vẫn khác chứ, lúc 20 tuổi thì chỗ đó của họ mới ở trạng thái tốt nhất.”

Lâm Trân ngầm đồng ý: “Đúng vậy, ôi, vậy thà tìm người hai mươi tuổi còn hơn.”

Đường Chính: “…”

“Hừ, nếu hai người mà tìm được trai hai mươi sẽ biết 20 với 30 khác thế nào! Em trai chị rất trong sáng nhé!”

Chị Đường nhìn hắn: “Tao không thấy mày tốt hơn chỗ nào.”

“Ít nhất em vẫn có phòng làm việc kinh doanh nhiều năm, chị cho rằng văn phòng phát triển cho tới ngày này dễ lắm hả?”

Chị Đường nói: “tao thấy chủ yếu vẫn là công sức của bọn Hạ Tu.”

Đường Chính: “…”

Đoạn tuyệt quan hệ đi! 

Trò chuyện xong, Lâm Trân theo mọi người vào bàn ăn. Hôm nay thức ăn rất nhiều, cha Đường còn vui tới mức gọi người đem rượu đỏ bảo bối cất giấu nhiều năm mang lên. Mẹ Đường nói ông huyết áp cao, không cho uống, cuối cùng chai rượu ấy đều bị chị Đường cùng Lâm Trân uống, ngay cả Đường Chính cũng chưa được nếm 1 ngụm – bởi vì hắn còn phải lái xe trở Lâm Trân về.

Lâm Trân có ý tốt chừa cho hắn một ít, sau giờ cơm, mẹ Đường cho Lâm Trân một phong bao lì xì. Lâm Trân thật sự rất ngại khi nhận, mẹ Đường cười nói: “Ngại cái gì, cái này coi như mừng tuổi, cũng không có nhiêu tiền.”

“Vậy cháu cảm ơn cô ạ.” Lâm Trân mặt dày nhận lì xì.

Lúc ngồi trên xe, cô lại đem lì xì trả cho Đường Chính: “Tiền lì xì này anh cầm đi! Cầm nhiều như vậy lương tâm tôi cũng thấy cắn rứt.”

Đường Chính: “….”

Lúc nhận lì xì của hắn thì sao không thấy lương tâm cô cắn rứt vậy?

Đường Chính nổ máy cho xe chạy, đến gần cổng Đường gia thì nói: “Mẹ tôi đã đưa thì cô cứ lấy đi, dù sao bình thường cô cũng nhận của tôi không ít lì xì đâu.”

“…. Đâu có giống, giữa hai ta là giao dịch công bằng mà.”

Đường Chính: “….”

Cuối cùng Đường Chính vẫn không lấy lì xì, Lâm Trân nghĩ nếu hắn không cầm thì sau khi về cô sẽ dùng Wechat gửi lại.

Xe chạy vào khu nhà cao cấp của Lâm Trân, đi qua hoa viên, cuối cùng dừng ở dưới nhà cô. Thấy xe đi qua, một người đang đứng dưới lầu nhìn hai người một lát. Lúc Lâm Trân mở cửa đi xuống, người nọ kích động, bước nhanh tới trước mặt cô, gọi: “Lâm Trân!”

Nghe được giọng nói quen thuộc có thể làm người khác sợ hãi kia, cả người Lâm Trân đều run lên, Đường Chính nghe người nọ gọi cô, mắt nhìn qua cửa sổ hướng ra ngoài.

Lâm Trân đứng cứng ngắc tại chỗ, người nọ đã đi tới trước mặt: “Đúng là con rồi! Tối như vậy còn chạy đi đâu hả, mẹ gọi điện thì không bắt máy!”

Lâm Trân dùng trái tim kiên cường chống lại cơn run rẩy, tuyệt vọng nhìn bà: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Làm sao mẹ không thể tới hả? Con không về nhà ăn Tết nên mẹ chỉ có thể tới thành phố A tìm con!” Bà nói, nhìn vào xe mấy lần, “Mà cái xe này mẹ nhìn không thấy giống xe con? Chiếc màu đỏ của con đâu?”

Lâm Trân: “….”

Ai bảo mẹ cục cưng Cayenne của con là màu đỏ!

Mẹ Lâm Trân nhìn cái xe này lần nữa, gặp ngay ánh mắt của Đường Chính.

Đường Chính: “…..”

Lâm Trân: “…..”

Mẹ Lâm: “…..”

Giờ khắc này, không khí đặc biệt yên tĩnh, dường như gió đêm đều dừng lại, chỉ còn ba người dưới ánh trăng sáu mắt nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là tiếng thét chói tai của Lâm Trân phá vỡ bầu không khí yên lặng tới quỷ dị này. Mẹ Lâm Trân bị cô làm cho hết hồn, suýt chúy nữa là ném cái bọc nhỏ đang cầm trên tay vào cô: “Tối rồi còn gào cái quỷ gì hả! không giới thiệu thằng nhóc kia là ai à?”

Lâm Trân: “Anh ấy chỉ là một người bạn thôi.”

Mẹ Lâm Trân không ngừng truy vấn: “Bạn gì, bạn trai hả?”

“…. Không phải đâu, chỉ là nhân viên mới của văn phòng con, hôm nay cả phòng liên hoan, muộn quá nên anh ấy chở con về.”

Đường Chính phối hợp cười chào mẹ Lâm Trân: “Chào dì ạ.”

Mẹ Lâm Trân nhìn hắn, lại nhìn Lâm Trân: “Con lại có thể bịa chuyền lừa mẹ sao, đúng là làm biên tập mà.”

“…. Mẹ, con đã nói rồi mà, biên tập với biên kịch là hai công việc khác nhau.”

“Trong mắt mẹ đều là một việc.” Mẹ Lâm Trân nói xong, đi tới cửa xe, “Chàng trai này cũng được, mặt mũi đoan chính, tên là gì? Ở đâu? Làm gì?”

Đường Chính: “….”

Sức chiến đấu của dì không thua với ba cô sáu bà nhà hắn.

“Dạ, dì, hôm nay trời cũng không còn sớm, dì đừng bắt Lâm Trân đứng dưới lầu nữa, nhanh lên lầu đi ạ!” Hắn nói xong sau đó nhanh chân đạp ga, chạy.

Lâm Trân nói: “Mẹ thấy chưa, mẹ hù người ta chạy rồi kìa.”

Mẹ Lâm Trân nhìn đèn đuôi xe, đáp: “Hừm, mẹ mới hỏi hai câu thôi mà đã chạy, thằng nhóc này tố chất tâm lý không được rồi.”

Lâm Trân: “….”

“Được rồi, được rồi, chúng ta lên lầu thôi ạ!” Lâm Trân kéo mẹ cô lên lầu mới nhìn thấy mấy bọc đồ lớn trước cửa, “Mẹ mang gì vậy ạ?”

“Lạp xưởng, thịt khô nhà làm, với có đậu phộng, trái cây và kẹo.”

“… Mẹ mang nhiều như vậy không mệt ạ, ở đây cái gì mà chả mua được.”

“Mua ở ngoài sao tốt bằng nhà làm, đừng đứng đực ra đó nữa, mau tới giúp mẹ mang đồ vào.”

Lâm Trân xách hai bao lên, mặt mày biến sắc: “Mẹ mang bao nhiêu cân vậy?” Thằng nhóc Đường Chính kia chạy nhanh quá, có phải là thấy đống đồ này nên không muốn giúp không.

Vào nhà xong Lâm Trân mới biết điện thoại mình hết pin, thảo nào mẹ cô bảo gọi không ai nghe máy. Cô đem máy đi sạc, cắm điện vào, điện thoại mở máy, có một tin nhắn Đường Chính gửi.

Đường Chính: Ngại quá, mới vừa rồi bị mẹ cô hỏi, tự nhiên lại nhớ tới mấy ngày trước bị mấy bà cô ở nhà hành hạ nên sợ hãi.

Lâm Trân: ….

Đường Chính: Hay ngày mai tôi mời dì ăn cơm nhé, hai ta đều là quan hệ hợp tác, không thể chỉ để tôi chiếm tiện nghi của cô được, có phải không? Tôi cũng nên làm chút gì đó.

Lâm Trân: Đừng, tôi với anh không giống nhau, tôi thật sự muốn tìm đối tượng.

Đường Chính: Vậy sao còn muốn hợp tác với tôi?

Lâm Trân: Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi chỉ biết mỗi anh…

Đường Chính: ….

Đường Chính: Tôi chưa đủ ưu tú hả?

Lâm Trân: ….. Anh nhìn vào gương rồi hỏi chính mình xem [mỉm cười]

“Vừa về tới nhà là nghịch điện thoại, có phải đang nhắn tin cho thằng nhóc kia không hả?” Đột nhiên mẹ Lâm Trân đi đến, làm Lâm Trân vội vàng tắt màn hình.

“Con đã nói chỉ là bạn bè bình thường rồi mà.”

Mẹ Lâm Trân hừ một tiếng: “Mẹ xem trên tivi thấy mấy ngôi sao kia, mỗi lần bị nhìn thấy cũng nói chỉ là bạn bè bình thường.”

Lâm Trân: “…..”

Vì sao mẹ của cô ở phương diện này lại giống tiền vệ, tấn công không ngừng vậy chứ?

Mẹ Lâm Trân ngồi xuống cạnh cô, bộ dáng muốn cùng cô nói chuyện: “Con nói thật cho mẹ, vừa rồi có phải là bạn trai con không hả? Mẹ nhờ người ta giới thiệu đối tượng hẹn hò mà con lúc nào nhìn cũng không thuận mắt, hóa ra là trong lòng sớm đã có người rồi.”

Lâm Trân: “…..”

Ban đầu cô cùng hợp tác với Đường Chính là hy vọng trong nhà đừng giới thiệu đối tượng cho mình nữa: “Bây giờ còn chưa phải ạ.”

Mẹ Lâm Trân nghe thấy hấp dẫn, vội hỏi: “À? Vậy là có không gian phát triển? Không thì ngày mai mời ăn cơm chung đi.”

“…. Hôm nào đi ạ! Gần đây anh ấy công tác bận rộn.”

“Haiz mấy đứa trẻ này, suốt ngày chỉ biết công việc, có bận rộn gì thì cũng phải yêu chứ!” Mẹ Lâm Trân vỗ vỗ tay cô, tuyên thánh chỉ, “Vậy quyết định như này, ngày mai mẹ ở nhà nấu cơm, con gọi nó tới ăn cơm rau dưa.”

Lâm Trân: “….”

Nhìn mẹ vui quên trời quên đất đi ra, đột nhiên cô thấy tim mình mỏi mệt quá.

Lâm Trân: Có biến, ngày mai mẹ tôi hẹn anh tới nhà dùng cơm.

Đường Chính: …. Xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tổ chức cứ yên tâm.

Đây là lần đầu Đường Chính gặp người lớn, dù chỉ là giả nhưng hắn vẫn có chút khẩn trương. Sáng nay chị Đường không đi làm, thấy Đường Chính ăn mặc chỉnh trang từ trên lầu đi xuống, hỏi hắn: “Hôm nay mày đi dự tiệc hả?”

Đường Chính căng thẳng: “Mẹ Lâm Trân mời em ăn cơm.”

Chị Đường chớp mắt, hai người bọn họ không phải muốn tiến tới thật chứ?

Sau khi Đường Chính tới nhà Lâm Trân thì nôn nóng bất an gõ cửa. Lâm Trân mở cửa, mẹ Lâm Trân đang nấu ăn trong bếp thấy hắn tới thì mặc tạp dề ra đón: “Ha, Đường Chính tới rồi hả.”

“Chào cô ạ.” Nụ cười trên mặt Đường Chính có chút cứng lại, “Con có ít trái cây cùng bộ mỹ phẩm tặng cô ạ.”

“Cảm ơn, cảm ơn cháu.” Mẹ Lâm Trân đón lấy, đặc biệt nhìn bộ mỹ phẩm, “Hãng này đắt lắm!? Cháu cần gì dùng nhiều tiền vậy, cô tuổi này còn trang điểm gì nữa.”

Đường Chính đáp: “Cô nói không đúng rồi ạ, phụ nữ bất luận ở tuổi nào đều có quyền lợi làm đẹp ạ.”

Lời này như rót mật vào tim mẹ Lâm Trân, nét cười đầy mặt nói: “Thằng nhóc này thật biết ăn nói, khó trách Lâm Trân nhà cô lại thích cháu.”

Lâm Trân: “….”

Đường Chính: “….”

“Hai đứa ngồi đi, mẹ đi làm tiếp bữa trưa, thức ăn hôm nay mẹ nấu chắc chắn sẽ rất ngon.” Mẹ Lâm Trân đem giỏ trái cây cùng bộ mỹ phẩm để lên bàn, lại khẽ hát đi vào bếp.