Editor: Yulmi2704
Giản Ngôn mất hứng liếc mắt nhìn Hạ Tu, vẻ mặt ghét bỏ hỏi anh: “Lập luận này của anh có căn cứ khoa học nào không?”
Hạ Tu vội vàng nói: “Không có căn cứ khoa học, là tôi nói bừa thôi, nếu không thì chúng ta đổi vị trí đi!?”
Giản Ngôn: “Không cần, không cẩn thận đổi xong khói lại bay hết về phía tôi đấy.” May là lúc đi cô mang theo nhiều quần áo, nếu không đến lúc xong việc thì người cô cũng sẽ toàn mùi khói.
Nghĩ tới đây cô lại ngước mắt nhìn Hạ Tu nói: “Đúng rồi, có lẽ hai ngày nữa tôi sẽ nghỉ việc.”
Hạ Tu hơi ngẩn ra, nhìn cô nói: “Tôi sai rồi, vửa rồi là tôi nói lung tung, em không cần phải vì thế mà nghỉ việc chứ!?”
Giản Ngôn cười nói: “Lâm tổng chỉ cho tôi một tháng thôi, lúc trước tôi cũng đã nói với Chu Văn Văn rồi, sau lễ Giáng Sinh tôi sẽ nghỉ việc.”
Hạ Tu khẽ mím môi, anh không phải là sợ cô nghỉ việc ở Mộng Huyễn Y Thụ, mà việc anh sợ chính là nếu cô nghỉ rồi thì cơ hội được gặp cô sẽ càng ít hơn.
Anh cân nhắc một lúc rồi nói: “Sau mùa xuân Tuệ Tuệ sẽ chuyển đến thành phố C, nếu không thì em đợi đến Tết âm lịch rồi nghỉ cùng cô ấy luôn.”
“Ừ… Cũng không phải là không thể.” Nhưng như vậy thì tác phẩm mới của cô sẽ phải rời thời gian lại một chút thì mới chuẩn bị đầy đủ được.
Hạ Tu kiên trì nói: “Mùa xuân sẽ phát tiền ăn Tết, em cũng có đấy..”
Giản Ngôn hơi nhíu mày: “Tốt như vậy sao?” Cô mới chỉ là nhân viên thực tập thôi mà.
“Ừ.” Hạ Tu gật đầu chắc nịch, anh nói có là có.
“Vậy cũng tốt, dù sao cũng không còn lâu nữa.”
Hạ Tu thấy cô đồng ý thì mới thoáng yên tâm, nhìn cô cười một tiếng, nói: “Em còn muốn ăn gì không? Tôi mua cho em.”
“Ồ, tạm thời không cần, cứ ăn hết những thứ này xong rồi tính.”
“Ừ.” Hạ Tu gắp một đũa thức ăn, cũng không để ý là cái gì, chỉ thả bừa vào trong bát. HIện tại thời gian cấp bách, việc anh muốn làm nhất chính là tìm cách cố gắng kéo gần khoảng cách mối quan hệ với Giản Ngôn: “Đúng rồi, ngày kia em có rảnh không?”
“Ngày kia?” Giản Ngôn suy nghĩ một chút: “Mùng 1 tháng 1?”
“Ừ.”
“Hình như hôm đó tôi phải làm ca sớm.”
“Vậy sau khi tan làm thì em có rảnh không? Tôi muốn đưa em đến chỗ này.”
Giản Ngôn tò mò: “Chỗ nào thế?”
Hạ Tu cười: “Tạm thời giữ bí mật.”
Giản Ngôn híp mắt quan sát anh: “Có phải anh đang bày trò gì đó không thế?”
Hạ Tu bật cười, nói: “Tuyệt đối không phải, tin tôi đi.”
Giản Ngôn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được rồi.”
Khóe môi Hạ Tu khẽ nhếch lên, rõ ràng vô cùng vui vẻ: “Vậy sau khi tan làm em đợi tôi bên ngoài trung tâm thương mại nhé, tôi lái xe đưa em đi.”
“Được.” Cô trả lời xong hình như lại nhớ ra điều gì, hỏi Hạ Tu: “Đúng rồi, có phải sau năm giờ tối mai tất cả các sản phẩm sẽ đồng loạt hạ giá đúng không?”
Hạ Tu trả lời: “Sáng sớm ngày mùng 1 tháng 1 sẽ bắt đầu, nhưng không ít khách hàng sẽ biết trước mà đến từ tối hôm trước xếp hàng chờ bên ngoài.”
“Ừ, tôi cũng biết chuyện này, vậy tối mai chúng ta phải làm thêm giờ sao?”
“Mọi người không cần như vậy, nhưng có lẽ tôi sẽ phải ở công ty cả đêm rồi.”
Giản Ngôn đồng cảm nhìn anh: “Thảm đến vậy sao?”
Hạ Tu cười một tiếng: “Hàng năm đều như vậy, tôi đã thành thói quen rồi.”
Giản Ngôn vốn muốn nói Hạ Tu là giám đốc thì cần gì phải tự làm mọi thứ như thế, nhưng lời ra đến môi lại nuốt xuống. Địa vị của Hạ Tu khá nhạy cảm, cô sợ mình không cẩn thận sẽ nói những lời khiến anh cảm thấy không tốt.
“Thịt bò cay này ngon quá, anh cũng ăn thử một chút đi.” Giản Ngôn gắp một đũa thịt bò vào trong bát Hạ Tu. Hạ Tu nhìn cô cười, nói: “Cảm ơn.”
“… Không cần.” Giản Ngôn cúi đầu, trong lòng âm thầm ảo não, lại không cẩn thận bị mỹ sắc của anh mê hoặc rồi.
Đại chiến hàng giảm giá dịp cuối năm chính là việc đại sự của không ít người. Những sản phẩm cao cấp với giá bán trên trời trong ngày này cũng sẽ đưa ra giá cả phù hợp với túi tiền mọi người.
Hôm nay Giản Ngôn vẫn phải làm ca tối, lúc cô bước ra khỏi trung tâm thương mại thì mọi người đã xếp thành hàng dài trên quảng trường Tinh Quang. Cũng giống như đợt Giáng Sinh mấy hôm trước, cảnh sát cũng phải túc trực ở đây cả đêm, bộ phận an ninh của trung tâm thương mại Tinh Quang cũng thức suốt đêm.
Mấy người bảo vệ ở cửa đều biết Giản Ngôn, thấy cô đi ra còn chào một câu. Giản Ngôn đứng cách họ một khoảng thích hợp, cười nói: “Tối nay mọi người cực khổ rồi.”
Người bảo vệ nói: “Haiz, năm nào cũng như vậy, tôi cũng quen rồi, nhưng vợ tôi thì vô cùng không thích việc này.”
Giản Ngôn cười một tiếng, thấy trên quảng trường ngoài đoàn người đang xếp hàng ra thì còn có cả mạt chược nữa. Cô ngạc nhiên: “Còn đánh cả mạt chược nữa sao?”
Người bảo vệ nhìn theo ánh mắt cô, bình tĩnh nói: “Ừ, lại là bọn họ. Năm ngoái cũng tới rồi, nghe nói là thần bài, đánh cả một đêm cũng không thua lấy một lần.”
“Lợi hại như vậy sao?”
“Đúng vậy, nhưng bọn họ không chơi tiền, chỉ chơi vui thôi, Nhắc tới lại thấy thời gian trôi qua thật nhanh, vậy mà một năm nữa cũng sắp qua rồi.”
“Đúng vậy.” Giản Ngôn cũng hơi có chút xúc động, giờ này năm ngoái cô còn ngồi trước máy tính chạy deadline. Không nói chuyện với bọn họ nữa, Giản Ngôn đến quán ăn bên cạnh mua đồ ăn khuya, sau đó quay trở lại trung tâm thương mại Tinh Quang. Lúc này tất cả các cửa đều đã được khóa lại, Giản Ngôn ngại ngùng nói với nhân viên an ninh: “Có thể mở cửa giúp tôi được không, tôi mang bữa ăn khuya đến cho đồng nghiệp.”
Nhân viên an ninh biết bên trong còn nhiều người cũng đang tang ca nên cũng không ngăn cản, giúp cô mở cửa ở lối đi dành cho nhân viên. Giản Ngôn nói cảm ơn với anh ta, sau đó đi vào trong trung tâm thương mại.
Không có dòng người đông đúc ồn ào cùng ánh đèn điện sáng choang, trung tâm thương mại sau giờ đóng cửa khác hoàn toàn so với ban ngày. Bốn bề vô cùng yên tĩnh, cách phía xa kia mới có một ngọn đèn, cũng vì thế nên khung cảnh xung quanh cũng trở nên mờ ảo.
Giản Ngôn không tự chủ bước nhanh chân hơn, vội vã đi lên lầu. Lúc này tất cả các thang máy đều đã ngừng hoạt động, cô chỉ có thể đi cầu thang bộ, mà ánh sáng trong này còn mờ ảo hơn ngoài kia, nên cô chỉ dám cắm đầu chạy thật nhanh.
Lúc này Giản Ngôn mới phát hiện, thì ra cô đã lớn ngần này tuổi, nhiều năm cũng đã trôi qua như vậy rồi mà cô cũng vẫn sợ việc leo cầu thang một mình.
Dừng lại trước một cánh cửa phòng làm việc, Giản Ngôn đưa tay lên gõ cửa liền nghe giọng người bên trong vọng ra: “Mời vào.”
Giản Ngôn vặn chốt cửa, chậm chạp ngó đầu vào xem xét. Hạ Tu ngồi sau bàn làm việc, lúc ngước mắt lên nhìn thấy cô thì sững người: “Sao em lại tới đây?”
Giản Ngôn giơ chiếc túi trong tay lên, nói với anh: “Tôi nghĩ anh làm thêm giờ như vậy thì nhất định là đói rồi phải không? Hôm qua anh đã mời tôi ăn lẩu rồi, hôm nay để tôi mời anh bữa khuya vậy.”
Khóe miệng Hạ Tu không tự chủ khẽ nhếch lên, anh nhìn Giản Ngôn đứng ở cửa, nói: “Vào đây ngồi đi.”
Giản Ngôn cười híp mắt đi vào, đặt đồ ăn khuya trong tay xuống trước mặt anh: “Có quấy rầy anh làm việc không?”
“Quả thật cũng có một chút.” Hạ Tu bước tới gần, cố ý dừng lại một lát: “Nhưng tôi lại thích bị em quấy rầy.”
Giản Ngôn cứng họng không biết nên nói gì, gò má cũng hơi nóng lên. Cũng may cô kịp thời nhìn thấy một vật đang dựa vào tường: “Ha ha, đây không phải là cái bàn giặt mà tôi tặng anh sao?”
Cô bước tới gần, tò mò cầm trên tay: “Chất lượng vẫn còn tốt, anh quỳ chưa?”
“…” Hạ Tu im lặng một lát, bỗng nhiên cười hỏi cô: “Em có biết phía sau chiếc bàn giặt này có khắc chữ không?”
“Hả? Thật không?” Giản Ngôn lật lại phía sau, quả thực trên đó có khắc năm chữ rất to…
Vợ à, anh sai rồi.
Giản Ngôn: “…”
Hạ Tu nhìn cô cười đầy ẩn ý: “Em tặng cái này cho tôi là có ý gì đây?”
…
Giản Ngôn lúng túng ho khan một tiếng: “A, tôi nhớ ra rồi, có thể khắc chữ lên chiếc bàn giặt này, nếu như không yêu cầu khắc chữ gì thì chủ quán sẽ tự động khắc mấy chữ này để ngầm thừa nhận cái sai của các ông chồng.”
“À, ra là vậy.” Hạ Tu cố ý làm ra vẻ tiếc nuối, Giản Ngôn nghe vậy liền trở nên lúng túng. Cô đặt chiếc bàn giặt lại chỗ cũ, bước về phía bàn làm việc, nói: “Chi bằng ăn chút gì trước đã.”
“Được.” Hạ Tu cũng không trêu cô nữa, hai người mở túi đồ ăn khuya ra, ngồi ăn luôn trong phòng làm việc. Giản Ngôn mua không ít cổ vịt, Hạ Tu thấy thế không nhịn được cười, hỏi: “Muốn xem ti vi không, tối nay mấy đài truyền hình đều tổ chức buổi diễn mừng năm mới đấy.”
Giản Ngôn lắc đầu, nói: “Không cần đâu, tôi cũng không đặc biệt thích ca sĩ nào, còn không bằng nghe nhạc của nhóm anh.”
Hạ Tu chớp chớp mắt nhìn cô, hỏi: “Vậy tôi phải hát trực tiếp cho cô nghe sao?”
Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, giả bộ đẩy hộp thức ăn ra trước mặt Hạ Tu: “Anh ăn hết phần của mình đi.”
Đôi mắt Hạ Tu khẽ cười, im lặng ăn đồ vừa được đẩy tới.
Được một lúc thì Lâm Trân gọi điện cho Giản Ngôn, nói muốn cùng cô ra biển chơi. Giản Ngôn nhìn Hạ Tu ngồi đối diện một chút rồi nói với Lâm Trân: “Không được, hôm nay em phải làm thêm giờ.”
“Làm thêm giờ, làm thêm giờ, lại làm thêm giờ. Có năm nào lúc giao thừa mà em không tăng ca không hả?”
“Ầ…” Giản Ngôn không biết nói gì.
“Được rồi, em cứ việc yêu công việc của mình đi, chị không thèm quấy rầy em nữa. Chúc em sang năm mới có thể kiếm nhiều tiền hơn!”
“Cảm ơn…”
Sau khi cô ngắt điện thoại, Hạ Tu liền hỏi: “Là Lâm Trân sao?”
“Ừ, chị ấy muốn đưa tôi ra ngoài chơi.”
“Em không đi sao?”
“Không được, dù sao thì chị ấy cũng còn có rất nhiều người đi cùng.” Cô nói xong mấy lời này lại vội vàng nói: “Á, dĩ nhiên là không phải tôi nói anh không có người bên cạnh…”
Hạ Tu cười nói: “Ừ, quả thực không có ai bên cạnh, rất đáng thương.”
Giản Ngôn: “…”
Anh nói gì đó có sức thuyết phục hơn có được không hả.
Lúc gần 12 giờ, đám đông trên quảng trường cũng bắt đầu bùng nổ. Hạ Tu đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, sau đó quay người lại nhìn Giản Ngôn, nói: “Em có muốn đi xuống dưới đón năm mới cùng bọn họ không?”
Giản Ngôn vẫn lắc đầu: “Bên ngoài lạnh lắm, trong này vẫn ấm hơn.”
Mặc dù máy điều hòa trong trung tâm thương mại cũng bị ngắt, nhưng vẫn ấm hơn so với bên ngoài. Hạ Tu rót cho cô ly nước nóng, nói: “Vậy chúng ta ở đây xem bọn họ đếm ngược cũng được.”
“Ừ.” Giản Ngôn cầm cốc nước thổi một hơi.
Cho dù ở trong phòng làm việc cách đám đông bên ngoài rất xa, nhưng tiếng đếm ngược ngoài quảng trường vẫn truyền tới một cách rõ ràng. Trên quảng trường Tinh Quang có một chiếc đồng hồ quả lắc lớn, khi tất cả các cây kim chỉ đúng số 12, cả thế giới dường như bùng nổ trong tiếng reo hò.
Một năm cũ đã qua, một năm mới đúng hẹn lại tới.
“Năm mới vui vẻ.” Giản Ngôn tươi cười nói với Hạ Tu.
Nơi mềm mại nhất trong lòng Hạ Tu bị đánh trúng, ánh mắt anh không tự chủ được mà trở nên ấm áp: “Năm mới vui vẻ.”
Tiếng hoan hô của mọi người trên quảng trường vẫn còn tiếp tục, Hạ Tu nhìn qua tấm kính cửa sổ, nói với Giản Ngôn: “Từ lúc tôi tiếp quản trung tâm thương mại Tinh Quang đên nay thì hàng năm đều ở một mình trong phòng làm việc này đón năm mới. Hàng năm tôi cũng sẽ đứng ở chỗ này nhìn dòng người phía dưới đếm ngược, chúc mừng lẫn nhau, nhưng tôi lại không cảm nhận được chút niềm vui nào của bọn họ. Nhưng năm nay tôi cảm thấy rất vui.”
Anh nghiêng đầu nhìn Giản Ngôn, chỉ một cái chớp mắt đó, dường như cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia của anh chứa đựng cả dải ngân hà: “Cảm ơn em.”
Vì đã ở bên cạnh tôi.