Editor: SherryTan
Beta: Yulmi2704
Giản Ngôn nhân lúc mấy dì hàng xóm đang không biết nói gì liền kéo mẹ mình đi.
Lúc lên lầu, mẹ Giản Ngôn nhịn không được, nói cô: “Con xem đi, con nói như vậy, sau này mẹ sống với họ như thế nào đây?”
Giản Ngôn hỏi ngược lại: “Mẹ còn muốn ở chung với họ sao, con đã nhìn thấy bọn họ cùng nhau xem thường mẹ đấy.”
“Đó đâu phải là xem thường, mặc dù đôi lúc miệng bọn họ rất phiền phức, nhưng bình thường bọn mẹ vẫn khiêu vũ giao lưu với nhau trong quảng trường mà.”
“…” Giản Ngôn không biết nói gì: “Họ nói như vậy mà mẹ không giận sao?”
“Mẹ có gì phải giận, họ hiểu con gái của họ chỗ nào cũng thua kém con, nên chỉ có thể lấy chuyện hôn nhân ra nói.”
“Con nghĩ mẹ vẫn nên dọn đến chỗ con đi.”
“Chỗ con có gì tốt, không có sân khiêu vũ rộng, lại còn xa chỗ làm việc của mẹ. Chỗ ở của mẹ tiện như vậy, lại có bọn họ, bình thường thì nhảy múa, shopping, tâm sự chuyện gia đình, có gì không tốt?”
Giản Ngôn: “Mẹ muốn đi đâu thì con có thể đi chung mà.”
Giản Ngôn nhìn mẹ cô, nói: “Thôi đi, con bận rộn như vậy thì lấy đâu ra thời gian đi chung với mẹ, không lẽ muốn mẹ dọn qua đó phụ con nấu cơm, giặt đồ à?”
Giản Ngôn: “…”
Nhà của mẹ cô ở tầng 6, đến trước cửa, mẹ Giản Ngôn mở cửa, nói: “Con cũng thật biết chọn thời gian, biết mẹ hôm nay mua nhiều đồ ăn nên đến à?”
Giản Ngôn cười haha hai tiếng: “Chắc là thần giao cách cảm ấy, mẹ tính hôm nay nấu gì?”
“Con đến rồi thì làm thêm vài món vậy, gà om hạt dẻ, sủi cảo tôm và hẹ chiên, nhà còn một ít củ mài, mẹ nấu cháo Mỹ Linh (*) nóng nhé, mùa đông nên ăn chút cháo cho ấm.”
(*) Cháo Mỹ Linh: Nguyên liệu chính gồm gạo, cẩu kỉ và củ mài
“Oa, vậy con có lộc ăn rồi.”
“Muốn sớm có ăn thì qua đây phụ.” Mẹ Giản Ngôn cầm giỏ thức ăn đi vào phòng bếp, để Giản Ngôn vào phụ: “Con rửa tay trước đi, rồi ngâm gạo nếp với gạo tẻ đã giã nát cho mẹ.”
“Yes, Sir.” Giản Ngôn cởi áo khoác, rửa tay rồi qua phụ. Mẹ Giản Ngôn vừa làm thịt gà, vừa hỏi cô: “Mẹ thấy bộ truyện tranh của con hết rồi, gần đây còn bận nữa không?”
“Vẫn tốt ạ, con gần đây bán quần áo ở trung tâm thương mại Tinh Quang.”
Mẹ Giản Ngôn hơi ngạc nhiên: “Con đến trung tâm thương mại Tinh Quang bán quần áo làm gì?”
“Lấy tài liệu, bộ truyện tranh tiếp theo con định vẽ có nhân vật nữ chính là nhân viên bán quần áo trong trung tâm thương mại.”
“À…” Mẹ Giản Ngôn gật đầu, lại hỏi: “Vậy hôm nay là ngày nghỉ của con à?”
Giản Ngôn: “Hôm nay con làm ca tối, 3h30 mới bắt đầu làm.”
Mẹ Giản Ngôn từ trong bếp ló đầu ra, nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách: “Sắp 11h rồi, mẹ con mình phải nhanh tay hơn mới được.”
“Dạ.”
Hai mẹ con ở trong bếp tới 12h30 mới làm xong bữa cơm. Ăn món cháo còn nóng hổi, Giản Ngôn cảm thấy hạnh phúc không gì sánh bằng: “Cơm mẹ nấu vẫn là ngon nhất.”
Mẹ Giản Ngôn cười một tiếng, nói với cô: “Dù con có nịnh nhiều hơn nữa, mẹ cũng không dọn qua đó nấu cơm cho con đâu.”
Giản Ngôn bĩu môi, gắp một miếng sủi cảo tôm hẹ: “Uhm~ Ngon quá!”
“Ăn miếng thịt gà đi, con xem, sao dạo này lại gầy đi nữa rồi.” Mẹ Giản Ngôn gắp một cái đùi gà cho cô. Giản Ngôn đáp: “Gầy mới tốt đó, con suốt ngày lo kiếm tiền nên mới giảm béo được như vậy đấy.”
“Ngụy biện, con gái bây giờ suốt ngày lo giảm béo khiến sức khỏe xấu đi.” Mẹ Giản Ngôn lại gắp cho cô mấy cái cánh gà. “Con ăn nhiều một chút, hôm nay nấu nhiều như vậy một mình mẹ cũng ăn không hết, vừa hay chỗ mẹ có hộp giữ ấm, lát nữa con về thì cứ cầm về mà ăn.”
“Dạ, dạ.” Giản Ngôn vội vàng ăn miếng thịt, đầu cúi thấp một chút: “Mẹ à…”
“Ừ?” Mẹ cô thấy cô muốn nói lại thôi, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Giản Ngôn nuốt miếng thịt trong miệng, nhìn bà: “Nếu như cả đời này con không kết hôn, mẹ không để ý chứ?”
Sắc mặt mẹ Giản Ngôn tối đi một chút, khẽ thở dài: “Mẹ đương nhiên hi vọng sẽ có một ngày con tìm được người mà con yêu thương, có một chỗ tốt để về, nhưng mà… Haiz, mấy chuyện này không thể miễn cưỡng, nếu tìm được một kẻ như cha con, chẳng bằng cả đời không kết hôn.”
Về cha của Giản Ngôn, mẹ Giản Ngôn vẫn luôn tự trách, nếu không phải bà “có mắt mà như mù” gả cho một người như vậy, thì Giản Ngôn đã không phải chịu khổ từ bé, cũng không hại cô trở nên như bây giờ.
“Thôi, đừng nhắc tới ông ấy nữa, con ăn nhiều một chút đi.” Bà lại gắp cho cô một đống rau, dường như sợ cô ăn chưa no vậy.
Giản Ngôn nhìn rau trong chén đã đắp thành một cái núi nhỏ, dở khóc dở cười nói: “Đủ rồi mẹ ơi, mẹ nghĩ mẹ đang nuôi heo à?”
“Đúng vậy, hồi nhỏ không phải con luôn nói mình ăn chưa no sao, giờ cho con ăn nhiều môt chút đó, bù lại.”
Ăn xong cơm trưa, mẹ cũng không cho cô rửa chén, Giản Ngôn liền tựa vào ghế salon ngủ một chút thì đã 2 giờ. Mẹ cô gọi cô dậy, đưa cho cô một cái hộp giữ ấm: “Đồ ăn của con đây, buổi tối ăn, mẹ có bỏ ở trong một ít kim chi mẹ làm, để ăn với cơm.”
“A, dạ.” Giản Ngôn dụi dụi mắt, đứng lên mặc áo khoác: “Con về đây, lần sau lại tới thăm mẹ.”
“Ừ, lái xe cẩn thận một chút.”
“Vâng, mẹ cũng nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, trời lạnh đừng để bị cảm.”
“Còn cần con nhắc sao, mẹ cũng chẳng phải là con.”
Giản Ngôn: “…”
Cô cầm hộp giữ ấm xuống lầu, lái xe ra khỏi tiểu khu có chút cũ này.
Tâm trạng buổi chiều hôm nay đã tốt hơn hôm qua, nhưng vẫn có chút lo lắng, sợ gặp phải giám đốc Hạ, cô thật không biết nên làm gì nữa.
Hôm qua cô cứ đi như vậy, thật thất lễ, mà anh còn là cấp trên của cô…
Tiễn khách đi xong cũng đã đến giờ cơm, Giản Ngôn cầm hộp giữ nhiệt của mẹ, đi đến canteen tìm chỗ ngồi. Cô mở hộp giữ nhiệt, hương thơm từ món gà om hạt dẻ xộc thẳng vào mũi, thu hút mấy đồng nghiệp ngồi cạnh.
“Oa, Giản Ngôn cô ăn ngon nhỉ, đây là gà om hạt dẻ hả?”
“Ừ, ăn thử không?” Giản Ngôn chủ động đẩy hộp cơm sang.
“Được, được.” Vị đồng nghiệp liền cầm lấy muỗng múc một miếng gà vào chén của mình, nhìn cô: “Cho mình thêm một miếng sủi cảo chiên nhé?”
Giản Ngôn cười: “Được chứ.”
Mẹ cô thật sự chuẩn bị cho cô rất nhiều, cô thật nghi ngờ rằng bà đã đem hết số thức ăn còn thừa nhét hết vào hộp.
Đồng nghiệp gắp một miếng sủi cảo chiên, vui vẻ đi về chỗ mình ngồi. Giản Ngôn ăn cháo Mỹ Linh, vẫn còn ấm. Cô ăn thử kim chi mẹ làm, mùi vị vừa cay vừa nóng, rất thơm, quả thực là nên ăn kèm với cơm.
Lai có một người ngồi xuống đối diện cô, cô nghĩ người đó là một đồng nghiệp khác muốn sang đổi món ăn thử, ngẩng đầu lên nhìn thì ngây ngẩn cả người.
Là giám đốc Hạ.
Cô không biết từ bao giờ giám đốc Hạ lại có thói quen đến canteen dùng cơm, lại luôn rất tự nhiên ngồi xuống đối diện cô.
“Khụ, khụ, giám đốc Hạ.” Giản Ngôn che miệng ho khan hai tiếng, định chào anh. Giám đốc Hạ nhìn cô cười, nói: “Chào buổi chiều.”
“Chào buổi chiều…”
Cô nhanh chóng suy nghĩ xem mình nên nói gì với anh để thoát khỏi không khí lúng túng này, thì Hạ Tu đã tìm được chủ đề để bắt chuyện: “Thức ăn hôm nay của cô phong phú thật, đây là cháo Mỹ Linh à? Thơm mùi sữa đậu nành quá.”
“Ừ đúng vậy, đây là gà om hạt dẻ, đây là sủi cảo chiên tôm hẹ, anh muốn thử không?” Nói xong cô có chút kinh ngạc, cô lại có thể chủ động mời đàn ông ăn thử thức ăn của mình.
Chắc chắn là cô quá muốn giải tỏa sự ngượng ngùng của bản thân rồi.
“Ừ…” Hạ Tu nhìn vào hộp đựng thức ăn của cô một cái, dùng đũa gắp một cái sủi cảo chiên : “Tôi thử một cái sủi cảo tôm nhé.”
Giản Ngôn nhìn anh cắn một miếng sủi cảo tôm chiên, đầu lưỡi thấp thoáng giữa đôi môi gợi cảm: “Mùi vị thế nào?”
Hạ Tu suy nghĩ một chút, nói: “Cảm thấy khác với đồ ăn hôm trước.”
Giản Ngôn nhếch môi cười một chút, hỏi: “Có phải cảm thấy hôm nay ngon hơn không?”
Hạ Tu nở nụ cười: “Vậy đây là do ai làm?”
“Mẹ tôi, hôm nay tôi qua chỗ của mẹ, bếp trưởng là bà, tôi chỉ phụ thôi.”
“À, vậy sao…” Hạ Tu nhìn nửa miếng cảo chiên anh chưa ăn xong, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không biết phải do ảo giác không, Giản Ngôn cảm thấy thần sắc của anh có chút u ám.
Hạ Tu ăn nốt phần còn lại, lại im lặng ăn phần cơm của mình. Giản Ngôn cũng chẳng mở miệng, bữa ăn đột nhiên chìm vào im lặng.
Mấy đồng nghiệp muốn sang chỗ Giản Ngôn ăn thử đồ ăn, thấy giám đốc Hạ đang đường hoàng ngồi đấy, không thể làm gì khác hơn ngoại trừ lặng lẽ nuốt nước miếng một cái.
Chén cháo Mỹ Linh sắp ăn hết, Giản Ngôn rốt cuộc mở miệng: “Ờ….”
Hạ Tu ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái: “Sao?”
“Ừm, chính là ngày hôm qua…” Giản Ngôn cảm thấy có chút khó mở lời : “Xin lỗi, tôi cứ như vậy mà chạy mất.”
Cô vốn cho rằng Hạ Tu tìm cô để hỏi chuyện của ngày hôm qua, nhưng anh lại chẳng nói gì.
Con ngươi của Hạ Tu khẽ đảo qua, nói: “Không sao đâu, tôi đột ngột kéo cô, tôi còn nghĩ không biết có phải là tôi đã dọa cô sợ hay không đây.”
“Á, cái này không phải do anh, do tôi cả.” Giản Ngôn suy nghĩ một lúc, quyết định nói rõ ràng với Hạ Tu: “Thật ra từ hồi nhỏ tôi đã đặc biệt ghét việc tiếp xúc với đàn ông, không biết anh có phát hiện ra không, trường trung học tôi học là trường nữ sinh.”
Hạ Tu gật đầu: “Ừ, tôi có xem qua lí lịch của cô, trường trung học Tử Đinh Hương.”
Giản Ngôn có chút kinh ngạc, anh đọc thuộc hết lí lịch của nhân viên luôn à?
“Ban đầu tôi học ở một trường trung học bình thường, sau đó bởi vì có một nam sinh kéo tóc của tôi, tôi đánh hắn đến nhập viện, nên mẹ tôi liền nghĩ ra cách là đưa tôi đến học trường nữ sinh…” Mấy chuyện xảy ra lúc còn nhỏ này, bây giờ kể ra vẫn hơi ngại.
Hạ Tu có chút không ngờ, anh không nghĩ Giản Ngôn lại có chứng ghét đàn ông đến mức độ này.
Anh cười với cô, trêu chọc: “May là hôm trước cô đã không đánh tôi, cảm ơn.”
Giản Ngôn thật sự bị anh chọc cho cười một cái: “Tôi bắt đầu cho rằng bởi vì anh thích đàn ông nên tôi mới không có phản ứng lớn như vậy…”
“Chờ đã.” Hạ Tu cắt ngang lời cô: “Cái gì cho là tôi thích đàn ông?”