Tình Yêu Còn Mãi

Chương 9: Có cách quyến rũ anh ấy




Lúc này, Hạ Khải Thành đang có mặt ở Zurich. Anh và những người khác vừa dùng xong bữa trưa. Vì lý do an toàn, Vi Lâm theo Hạ Khải Thành tách khỏi đoàn người, ra ngoài theo lối cửa ngách. Tranh thủ đoạn đường vài bước ngắn ngủi, Vi Lâm nhắc lại lịch trình làm việc buổi chiều với Hạ Khải Thành. Đúng lúc chuẩn bị lên xe thì anh nhận được điện thoại của Trang Dục. Hai người cũng coi như đã quen biết nhiều năm. Trang dục tối ngày đắm mình trong nữ sắc, chắc hẳn không có chuyện gì quan trọng để nói, vì thế Hạ Khải Thành thẳng thừng quẳng cho đối phương một câu: “Có việc gì không? Hôm nay tôi bận lắm, không rảnh tán gẫu với cậu đâu”.

(*)Zurich: Tên thành phố lớn nhất của Thụy sĩ.

Trang Dục không hề phật lòng, còn cố tình than thở: “Hạ Khải Thành, tôi vừa gặp cô em bé bỏng của cậu đấy”.

Nghe xong, đầu dây bên kia quả nhiên trầm mặc. Trang Dục cũng đang đợi bạn, không có việc gì làm nên thêm mắm thêm muối kéo dài thời gian: “Mấy năm rồi không gặp, Quý Đồng càng ngày càng đằm thắm nhỉ. Tôi nhớ hồi xưa cô bé còn thẹn thùng trốn sau lưng cậu, bị ai trêu chọc là mặt lại đỏ lựng lên… À đúng rồi, tôi thấy tâm trạng em ấy không tốt lắm đâu”.

Hạ Khải Thành đứng bất động cạnh cửa xe. Anh vốn định quẳng điện thoại sang cho Vi Lâm, nhưng sau khi ngồi vào xe lại đổi ý.

“Quý Đồng đi tìm cậu à? Nhờ cậu giúp đỡ ư?”.

Trang Dục không rõ giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nghe giọng điệu của Hạ Khải Thành, đoán chừng Quý Đồng đang gặp khó khăn, cần người giúp đỡ, còn Hạ Khải Thành lại cố tình lảng tránh cô. Trang Dục biết không thể đùa giỡn được, ngộ nhỡ Hạ Khải Thành nổi cơn thịnh nộ chính mình lại vạ lây.

“Tôi tình cờ gặp thôi”, anh ta giải thích, “Cậu đừng căng thẳng! Nhưng mà cậu đang chơi trò gì thế? Cô em cậu có người yêu rồi hả, trông tình cảm đấy, tối hẹn hò đưa nhau đi chơi lãng mạn ra trò, đâu có như cậu”.

Hạ Khải Thành ngắt lời anh ta, quay sang bảo Vi Lâm đặt vé máy bay rồi mới nói tiếp vào điện thoại: “Giúp tôi để mắt bên đó khi tôi đi vắng. Cô ấy không biết gì hết cả”.

Trang Dục cố tình chọc tức đối phương: “Sao không bảo sớm để tôi cướp người gửi qua cho cậu có phải xong rồi không?”.

“Bảo cậu trông chừng nhà họ Lục, bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định với vườn chè đâu”.

Zurich vừa có tuyết rơi nhưng bầu trời đã dần quang đãng không có cảm giác lạnh căm như ở thành phố Tịnh. Đường phố thưa thớt người qua lại, tuyết bay lả tả, đọng lại trên cành cây. Một màu trắng muốt bao phủ toàn bộ quảng trường trang nghiêm làm nổi bật lên những công trình kiến trúc có đỉnh nhọn hoắt.

Cứ nghĩ đến những điều Trang Dục vừa nói, lửa giận trong lòng Hạ Khải Thành lại bùng lên. Quý Đồng không bao giờ chịu nghe anh, đã năm lần bảy lượt anh bảo cô tránh xa tên Cố Kim Đông đó ra nhưng cô vẫn cứng đầu làm theo ý mình. Nhiều năm như vậy anh vẫn chưa xóa bỏ được hết tật xấu của cô. Từ nhỏ cô đã cho rằng chuyện gì cũng có thể tự làm, âm thầm tính toán tưởng mình rất thông minh, nhưng rõ ràng đâu có sáng suốt như vậy.

Phụ nữ nên học cách tỏ ra mềm yếu, thừa nhận có những việc bản thân không làm được, như thế mới có thể sống một cách yên ổn.

Hạ Khải Thành biết rõ nguyên nhân. Nói thẳng ra là, Quý Đồng không tin anh, vì thế cô mới thu mình lại, sống như một con nhím. Nếu thật sự khôn ngoan thì cô đã chẳng qua lại với một gã đàn ông lai lịch không rõ ràng suốt hai năm. Dường như, toàn bộ sự cảnh giác, cô đều dành hết cho anh cả rồi.

Ngoài ô cửa kính chỉ có những con phố vụt qua nhanh như chớp, nhưng Hạ Khải Thành cứ nhìn chằm chằm mãi không thôi, nỗi phiền muộn chẳng rõ nguyên do dâng kín trong lòng, anh thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn.

Vi Lâm báo với anh rằng đã liên hệ với sân bay và đặt vé sớm nhất. Hạ Khải Thành gật đầu, bảo anh ta gọi điện về nhà thăm dò tình hình. Nghe người làm ở nhà nói Hạ phu nhân đi vắng, Hạ Khải Thành thoáng cái sa sầm mặt, lập tức gọi vào số di động của Lục Giản Nhu.

Nhận được điện thoại, Lục Giản Nhu rõ ràng cũng rất nhạc nhiên, bởi lẽ Hạ Khải Thành chưa bao giờ chủ động liên lạc với cô ta. Cô ta cố gắng tỏ ra bình thản, dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì thế? Bao giờ anh mới xong việc bên đó?”.

Hạ Khải Thành không buồn nể mặt vợ, thẳng thừng nói: “Cô đang ở đâu?”.

Lục Giản Nhu biết hôm nay là ngày Quý Đồng vào thăm tù. Hạ Khải Thành sợ cô ta giở trò sau lưng nên mới cố ý gọi tới chất vấn. Lòng cô ta lạnh như băng, giọng nói cũng mất kiểm soát mang theo sự châm chọc: “Ở hàng chó, đang chọn mua một con. Anh không cần lo lắng, tôi vốn định hẹn Quý Đồng cùng đi, nhưng chợt nhớ ra hôm nay cô ta phải vào thăm tù nên tôi đi một mình”.

Hạ Khải Thành bán tín bán nghi, sau khi nghe thấy tiếng chó mèo ầm ĩ lọt vào điện thoại, anh ta mới thả lỏng cơ thể, thấp giọng cảnh cáo đối phương: “Chuyện trong tù chắc chắn có liên quan tới bố cô. Lần trước tôi đã nói rồi, phải để Quý Đồng trông thấy thầy Quý bình an vô sự!”.

Lục Giản Nhu cười khẩy: “Đang có dịch cúm gia cầm, bên trên đã ra văn bản yêu cầu tạm dừng việc thăm tù, chỉ có thể trách cô ta xui xẻo mà thôi. Hơn nữa, chuyện này cũng không thể vội vàng, tôi phải tìm cơ hội thích hợp mới nói với bố tôi được”.

Đúng lúc này có người ôm một chú chó con đến, thái độ của Lục Giản Nhu lập tức ôn hòa trở lại, xuýt xoa khen con chó đáng yêu. Đầu dây bên kia, Hạ Khải Thành không nói gì. Biết anh sắp dập máy, Lục Giản Nhu giả bộ trước mặt người ngoài: “Anh uống ít thôi nhé. Em nghe tin Zurich có tuyết, nhớ mặc ấm vào”.

Những lời này, trước giờ Lục Giản Nhu chưa từng nói với Hạ Khải Thành nhưng đã diễn tập trong lòng rất nhiều lần rồi, thế nên, hôm nay nói ra trơn tru như thể đã quen miệng. Mấy cô gái trẻ trong tiệm thú nuôi xuýt xoa nhìn Lục Giản Nhu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Hạ Khải Thành không tiếp lời, Lục Giản Nhu vẻ mặt rạng rỡ tràn ngập yêu thương tùy tiện nói một hai câu rồi cúp máy, cuối cùng, cuộc điện thoại kết thúc chẳng mấy vui vẻ. Lục Giản Nhu cúi đầu nhìn chú chó ba tháng tuổi trong tay, đột nhiên có cảm giác trái tim đau nhói như bị kim đâm. Cô ta đặt con chó trở về ổ của nó.

Con người là loài vật có tình cảm, đáng tiếc, tình cảm đôi khi cũng chia làm hai loại, thật và giả. Khi cuộc hôn nhân bị biến thành một ván bài thì con người thậm chí chẳng bằng loài chó.

Nói ra những lời quan tâm ngọt ngào kia, Lục Giản Nhu thực lòng đã mong mỏi Hạ Khải Thành đáp lại một câu, hoặc chỉ cần “ừm” một tiếng, giả dối cũng được, để an ủi cô ta. Vậy mà anh chỉ dùng sự im lặng phủi sạch chút hy vọng nhỏ nhoi đó.

Hạ Khải Thành hiểu rõ điều gì khiến người ta tuyệt vọng. Nếu anh giận dữ tắt điện thoại, Lục Giản Nhu sẽ cảm thấy hai người giống như đang hờn dỗi, mà hờn dỗi thì hoàn toàn có thể cứu vãn. Nhưng không, trước giờ anh ta chưa từng làm vậy. Anh sẽ giữ thể diện cho cô ta vào thời điểm cần thiết nhất, mối quan hệ giữa họ vĩnh viễn là một vở kịch, cô ta càng nhập tâm diễn thì càng khó thành sự thật.

Lục Giản Nhu không còn tâm trạng để chọn chó nữa, nhưng cô gái chủ tiệm – một người yêu động vật – vẫn cứ nhiệt tình giới thiệu. Ngay từ đầu cô nàng đã nhận ra Hạ phu nhân, vì thế, tranh thủ vắng khách bèn lân la tới trò chuyện, vẻ mặt viết rõ mấy chữ “cực kì ngưỡng mộ”.

Lục Giản Nhu không hề tỏ ra kênh kiệu hay “làm giá” với người khác. Cô ta vừa vuốt ve chú chó con, vừa mỉm cười ngượng ngùng: “Ông xã tôi gọi điện, hễ tôi đi ra ngoài buổi tối là anh ấy lại không yên tâm”.

Trong mắt người ngoài, Lục Giản Nhu đích thực là người phụ nữ ngập chìm hạnh phúc. Ai cũng ca ngợi cô ta và Hạ Khải Thành là cặp vợ chồng tình sâu nghĩa nặng kiểu mẫu. Chung quy thì cô ta vẫn không thể từ bỏ được cái hư danh đó.

Xem hồi lâu mà vẫn không chọn được chú chó nào, Lục Giản Nhu áy náy giải thích với chủ tiệm rằng, những con vật ở đây đều rất dễ thương khiến cô ta chỉ muốn mang tất cả bọn chúng về, nên hẹn hôm khác sẽ đến mua sau khi đã bàn bạc với người nhà.

Ra khỏi cửa tiệm, trông thấy tài xế đợi sẵn ngoài cửa, Lục Giản Nhu bỗng nhiên không muốn lên xe chút nào mặc dù trời đã tối đen và gió rất mạnh. Cô ta bảo tài xế lái xe ra đường lớn chờ, còn cô ta một mình đi bộ ra khỏi khu dân cư. Đoạn đường này khá đông người qua lại, có người dắt chó đi dạo, có người đưa trẻ con đến lớp học thêm,… đây mới là những hình ảnh của cuộc sống thế tục.

Thực ra, cuộc sống bận rộn, náo nhiệt như vậy đôi lúc lại hay, dù sao vẫn tốt hơn việc cô ta phải nuôi một chú chó để bầu bạn bên mình. Cô ta mong muốn cùng Hạ Khải Thành trải qua những ngày vui vẻ, không cần quá rầm rộ khoa trương, chỉ cần đủ để nắm tay nhau đến lúc đầu bạc răng long, tựa như hai ngọn nến chậm rãi cháy hòa quyện với nhau thành một.

Rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu?

Người ta nói, yêu một người cần phải học hỏi cách trả giá. Lục Giản Nhu đặt tay lên ngực tự hỏi, cô ta sẵn sàng vì Hạ Khải Thành mà đánh đổi rất nhiều và phải gánh chịu tiếng ác. Cho dù anh oán trách cô ta, hận cô ta, nhưng hai người vẫn còn thời gian. Quý Đồng mang đến cho anh mười năm, cô ta sẽ cho anh cả đời. Cho dù anh một lòng chỉ muốn nắm tay Quý Đồng, cô ta vẫn sẽ nhẫn nại chờ đợi đến ngày trái tim anh rung động với mình.

Các cụ xưa đã dạy, cái duyên vợ chồng rất đáng quý, ngàn năm tu luyện mới được chung chăn chung gối. Bản thân Lục Giản Nhu biết rõ mình và Hạ Khải Thành vô duyên vô phận, nhưng lại tin “mưu sự tại nhân”. Vì thế cô ta ra sức phá vỡ duyên phận của người khác, giành lấy cho mình một vị trí nở mày nở mặt. Cô ta cứ ngỡ bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nào ngờ Hạ Khải Thành gọi một cuộc điện thọai, nói hai câu đã khiến cô ra muốn bật khóc.

Hư danh vô dụng! Nhưng giờ Lục Giản Nhu đã không có đường lui, cô ta không thể đánh mất cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này được. Bằng không, quá nửa đời còn lại cô ta biết làm sao với cảnh chăn đơn gối chiếc đây?

Đêm hôm ấy, thành phố Tịnh vốn bị ô nhiễm vì tốc độ phát triển quá nhanh, vẫn đắm mình trong ánh đèn neon và màn sương mù dày đặc. Lục Giản Nhu về tới nhà liền đến thẳng Vinh lầu thăm Hạ lão gia, sau đó mới quay về gian nhà phía Đông.

***

Không rõ khi nào tuyết rơi nên Quý Đồng mua sẵn cho Cố Kim Đông một chiếc áo lông. Kế hoạch ban đầu là đi xem phim nhưng tiếc là đã muộn giờ, vậy nên sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, hai người chỉ đi ăn đêm. Ai cũng nặng trĩu những nỗi lòng riêng, chẳng còn tâm trạng đâu mà mơ về những điều lãng mạn.

Chủ nhật, Cố Kim Đông nhận được một đơn hàng chụp ngoại cảnh ở thị trấn cổ miền Nam, đầu tuần tới sẽ xuất phát. Khí hậu miền Nam lạnh và ấm, đã vậy anh ta còn phải chụp ảnh trên vùng sông nước. Quý Đồng không khỏi lo lắng, bèn đến tận nhà giúp anh ta chuẩn bị đồ dùng mang theo.

Căn hầm này tuy không tiện nghi cho lắm nhưng giá thuê khá rẻ, diện tích tương đối rộng rãi. Người bạn ở chung với Cố Kim Đông đã dọn đi hồi tháng trước, hiện tại chỉ còn mình anh ta ở đây nên gian phòng ngoài được tận dụng làm phòng tiếp khách, ăn uống, gian trong là phòng ngủ. Quý Đồng vừa bước chân vào đã thấy loạn cả mắt bởi một đống đồ đạc vứt la liệt trên bàn. Cô vốn không có tâm trạng dọn dẹp cho Cố Kim Đông, nhưng cứ nghĩ đến anh ta ngày ngày ăn ngủ ở nơi này, cô lại thấy không nỡ, đành phải đứng dậy quét tước lau chùi.

Mấy ngày nay, Quý Đồng cứ ôm khư khư chiếc di động, hệt như đang chờ tin gì đó. Cố Kim Đông rất tò mò, đợi mãi mới có cơ hội mở miệng hỏi nhưng Quý Đồng không muốn nói nhiều về chuyện gia đình với anh ta, bèn đáp qua loa: “Trại giam lo tù nhân lây cúm gia cầm nên tạm thời không cho phép thăm tù, em không yên tâm chút nào”.

Cố Kim Đông tự biết bản thân không giúp được gì, chỉ có thể an ủi cô, còn nói đợi hoàn thành xong công việc, anh ta sẽ chủ động đi tìm nhà ở phía tây thành phố, không để cô lo chuyện này.

Cứ như vậy, hai người đối xử với nhau nhẹ nhàng, giống như thật sự có ý định an phận thủ thường vậy.

Buổi tối, Quý Đồng và Cố Kim Đông ngồi trên sô pha ngoài phòng khách. Cố Kim Đông vẫn canh cánh chuyện không được đi xem phim hôm trước, lúc này vừa đến giờ ăn cơm tối, anh ta bèn đề nghị ra ngoài ăn. Dẫu sao trong nhà hiện tại chỉ có mì ăn liền, anh ta sợ cô đau bụng nên không dám để cô ăn.

Quý Đồng nghe tiếng gió thổi ù ù ngoài kia đã lười không muốn đi, huống hồ trong lòng vẫn lo lắng việc của bố, thật sự không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác, cô vào bếp đặt nồi nước chuẩn bị nấu mì. Cố Kim Đông trước giờ luôn nghĩ Quý Đồng chưa từng được ăn những món kiểu này, thế nên cứ tròn mắt nhìn cô bỏ trứng gà vào nồi, đun đun nấu nấu một lát, cuối cùng đặt hai bát mì ăn liền lên bàn ăn.

“Anh lại cứ tưởng từ bé em chưa thấy mấy thứ đồ khô này!”, Cố Kim Đông ủ rũ nói.

Quý Đồng chỉ thấy anh ta đã nghiêm trọng hóa vấn đề, như thể nhà họ Hạ là một nơi vô cùng đáng sợ không bằng. Cô cười đáp: “Em ra ngoài ở riêng lâu rồi còn gì, nào đến nỗi”.

Cố Kim Đông vừa nhai mì vừa nói không rõ tiếng: “Tốt nhất em mau chóng dọn đến ở cùng anh đi, như thế anh cũng có vợ đảm nấu cơm cho ăn rồi”.

Quý Đồng cúi đầu không tiếp lời. Gian phòng chỉ có một ngọn đèn sáng lờ mờ, hơi nóng từ bát mì bốc lên lởn vởn trước mặt, khiến bầu không khí bỗng chốc ấm áp hơn hẳn. Nhưng cũng vì thế mà Cố Kim Đông không nhìn rõ nét mặt của cô. Hai người từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn rập khuông một tình yêu chuẩn mực.

Cuộc sống muôn hình vạn trạng, không có kiểu nào là tốt nhất.

Chỉ một bát mì bình thường nhưng Cố Kim Đông ăn đến ngon miệng, anh ta đã đói mấy ngày nay nên giờ húp không sót một giọt nước. Trông bộ dạng của anh ta, Quý Đồng bất giác cảm thấy tay nghề của mình cũng không tồi. Thu dọn bát đĩa xong, cô giúp Cố Kim Đông kiểm tra lại hành lý một lần rồi mới về nhà.

Chẳng mấy lại đến ngày làm việc. Thứ hai, Quý Đồng không đến công ty, dù sao cô cũng chỉ làm nốt mấy hôm nữa là nghỉ. Vì chưa yên tâm về chuyện của bố nên cô lại bắt xe đến trại giam, mặc cho hôm nay không phải ngày thăm tù.

Cán bộ trong trại giam đã gặp đủ kiểu người, nhưng nể cô là phụ nữ, họ vẫn cư xử khách sáo với cô. Tuy nhiên, nơi này quản lý nghiêm ngặt, chẳng bao lâu Quý Đồng đã bị người ta mời ra ngoài. Hết cách xoay xở, cô lững thững đi bộ trên đường. Lát sau, cô cảm giác được mình đang bị theo dõi. Một chiếc xe màu đen mang biển số của quân đội không biết từ phía nào đi tới. Quý Đồng nhìn xung quanh không có người qua lại. Cô đang đứng ở vị trí giữa hai bến xe, vài giây sau, cả đoạn đường chỉ còn lại cô và chiếc xe đằng sau.

Quý Đồng có phần hoảng hốt, liên tục ngoái nhìn, trong khi cô đang mải suy nghĩ xem chuyện này có liên quan tới Hạ Khải Thành hay không thì chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc, lao vọt lên rồi dừng bên cạnh cô. Vị tài xế chừng ngoài bốn mươi tuổi bước xuống. Quý Đồng chưa gặp ông ta bao giờ, vì thế đây chắc chắn không phải ý của Hạ Khải Thành. Anh sẽ không bao giờ cho một người lạ mặt tới gặp cô, cố ý khiến cô hoang mang.

Đối phương tỏ ra khá lịch sự, chào cô một tiếng “Cô Quý”. Quý Đồng nghĩ thầm, người này ắt hẳn biết rõ về quá khứ của cô, vì thế mới biết cô mang họ Quý, chứ không phải họ Hạ.

“Bí thư Lục có chút chuyện muốn nói với cô nên đã lệnh cho tôi tới đón cô”.

Lời lẽ của ông ta tuy khách khí nhưng rõ ràng không hề có ý thương lượng.

Quý Đồng kinh ngạc thốt lên: “Bí thư Lục?”.

Tài xế đương nhiên là tuân lệnh làm việc. Thấy cô ngơ ngác như vậy, ông ta bèn giải thích: “Con gái của Bí thư Lục chính là Lục Giản Nhu, chị dâu của cô”.

Điều này Quý Đồng đương nhiên biết, vấn đề là, cô và Lục Giản Nhu còn chẳng mấy khi giao du, huống chi bố cô ấy?

Quý Đồng cảnh giác quan sát chiếc xe kia. Lần này, vị tài xế lớn tuổi không dùng sáo ngữ với cô nữa mà mở cửa xe và thẳng thừng ra lệnh: “Lên xe!”.

“Bí thư Lục có chuyện gì? Vì sao ông ấy biết hôm nay tôi đến đây?” Vừa nói, Quý Đồng vừa nhìn về phía trại giam, lòng chợt quặn thắt.

“Bậc cha chú tìm gặp, không cần nghĩ nhiều như thế”, tài xế tiếp tục thị uy.

Trong đầu Quý Đồng đột nhiên xuất hiện rất nhiều ý nghĩ. Với gia cảnh bề thế của nhà họ Lục, chắc chắn trước khi để Lục Giản Nhu làm dâu nhà họ Hạ, người ta đã tìm hiểu ít nhiều về chuyện riêng tư của Hạ Khải Thành. Cuộc hôn nhân của họ đã kéo dài được hai năm, Quý Đồng vừa trở về nhà liền dấy lên giông tố, chẳng lẽ Bí thư Lục lo lắng sự xuất hiện của cô sẽ phá vỡ hạnh phúc của con gái ông ta? Hay là… có liên quan tới chuyện trong trại giam?

Quý Đồng hiểu rất rõ, Bí thư Lục ra mặt chẳng phải điều tốt đẹp gì với tất cả các bên. Nhưng sau khi đã nghĩ thông, cô không còn do dự nữa. Cô quyết định lên xe, bởi đây là tia hy vọng duy nhất. Thực ra, cô đã không còn sự lựa chọn nào khác. Bố cô ở trong tù chưa rõ tin tức ra sao, Bí thư Lục nhằm đúng lúc này bất ngờ tới tìm cô, bất kể là vì chuyện gì, cô cũng nhất định phải đi.

Xe chạy bon bon về phía tây thành phố, nơi có đủ các doanh trại quân đội đóng dưới chân núi Hương. Dĩ nhiên, nhà họ Lục không tùy tiện cho người lạ vào, thế nên Quý Đồng được đưa đến một nơi gọi là Nho Hiên. Đây là một quán trà nhỏ hai tầng nằm khuất xa đường lớn, không có bảng tên, đứng trơ trọi trong đại viện. Người ta chủ yếu nghe truyền tai nhau mà tìm đến đây tiếp khách thưởng trà, đôi khi quán cũng phục vụ cả món ăn.

Quý Đồng vừa bước vào cửa đã cảm nhận được chất cổ điển ngập không gian. Vách tường dày đặc những bài thơ Lậu thất minh, lối đi đậm vẻ thanh tao mặc cho không có tố cầm, cũng không có Kim kinh, bức bình phong gỗ đàn hương sừng sững trước mặt, tầng gác dưới im phăng phắc không một tiếng động. Chủ nhân đáng lẽ phải ra tiếp đón khách nhưng lúc này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Bảo vệ đi ra, yêu cầu cô giao điện thoại di động. Quý Đồng không kháng cự, cầm điện thoại lên xem. Từ lúc cô bước chân vào Nho Hiên, sóng di động đã không còn, chắc hẳn họ sợ cô dùng điện thoại để ghi âm nên tịch thu. Cô không hề có sự định làm vậy, giao hay không cũng chẳng quan trọng, vì thế bèn làm theo yêu cầu của đối phương.

Lên gác hai, Quý Đồng trông thấy Bí thư Lục đang nhàn nhã ngồi giữa gian phòng chờ mình, thoạt nhìn tưởng chừng không có ai bảo vệ. Tuy nhiên, nhờ khả năng quan sát được tôi luyện nhiều năm trong nhà họ Hạ, ngay từ lúc bước lên cầu thang, Quý Đồng đã nhận thấy bốn phía đều có ánh mắt dõi theo mình. Vì thế, cô cố gắng tỏ ra bình thản. Những lời của Hạ Khải Thành cơ hồ lại vang lên bên tai: Khi rơi vào tình thế khó lường, biện pháp an toàn nhất chính là giữ im lặng.

Cục diện lúc này khiến Quý Đồng càng thêm lo sợ. Bí thư Lục tìm đến cô mà phải thận trọng như vậy, chắc chắn không phải chỉ vì chuyện cỏn con của Lục Giản Nhu. Cô hít sâu một hơi, ép bản thân thật tỉnh táo. Dưới tình huống này, giả dụ nhà họ Lục có ác ý, cô cũng không còn đường chạy trốn, tiệc hồng môn bày sẵn, cô chỉ có thể nhảy vào. Trước đây Hạ Khải Thành đã từng dạy cho cô một điều, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải đứng thẳng lưng, anh luôn ở phía sau cô, vì thế cô không cần phải cúi đầu sợ hãi. Những điều này Quý Đồng luôn ghi lòng tạc dạ, cô chỉ không ngờ, chính anh lại là người đầu tiên bắt cô học cách chịu thua, đánh mất toàn bộ lòng tự tôn của bản thân.

Đó là kinh nghiệm xương máu mà cô đã phải đánh đổi bằng cả tuổi thanh xuân. Yêu càng sâu đậm, lời nói ra sẽ càng không đáng tin, cũng giống như khi người ta say rượu vậy.

Cuộc sống vốn không phải truyện cổ tích, không ai có thể chăm sóc ai chu toàn. Trong thế giới này, thứ thực sự khiến người ta không sợ bất cứ điều gì chỉ có thể là hai bàn tay trắng.

Quý Đồng nhanh chóng đẩy cửa bước vào, rồi dần bình tĩnh lại. Dù sao hoàn cảnh trước mắt cũng là xấu nhất rồi, cô đã chẳng còn sợ bất cứ thứ gì nữa.

Giống như dưới lầu, trong phòng cũng sử dụng tấm bình phong để đảm bảo không gian yên tĩnh cho cuộc trò chuyện. Bí thư Lục ngồi bên chiếc bàn gỗ lớn được chạm khắc tinh tế.

Cô không nhớ nổi tên ông ta, một ông lão chừng ngoài sáu mươi, mái tóc hao râm. Ông ta chăm chú quan sát cô, mỗi động tác dù là nhỏ nhặt nhất cũng đậm khí chất quân nhân được mài giũa suốt mấy chục năm.

Quý Đồng thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như vậy, đành lên tiếng chào hỏi trước: “Bác Lục!”.

Bí thư Lục tiếp tục xoay điếu thuốc trong tay, chỉ “ừ” một tiếng qua loa rồi lại im lặng. Người tới nơi này phần lớn đều có thói quen hút thuốc, mặc dù gian phòng khá thoáng khí nhưng vẫn không tránh được mùi khói dày đặc. Cảnh vệ rót trà xong liền đi ra, chỉ còn lại Quý Đồng và Bí thư Lục, lúc này ông ta mới dụi tắt điếu thuốc, sẵn sàng “đàm đạo” với cô.

Có lẽ đã quen thói trịch thượng, vừa mở miệng, ông ta liền lên giọng: “Gọi cô tới đây là vì tôi biết gần đây cô đang gặp khó khăn. Mặc dù tôi chẳng ưa gì anh trai cô, nhưng dù sao hai bên là thông gia, người nhà họ Hạ cần giúp đỡ, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn”.

Bầu không khí nồng nặc khói thuốc chẳng mấy chốc đã khiến Quý Đồng cảm thấy ngộp thở, những lời này của Bí thư Lục quá vô vị đối với cô, cô lắc đầu: “Bác biết rõ cháu không mang họ Hạ, có chuyện gì bác cứ nói thẳng”,

Đối phương không vòng vo nữa: “Tôi muốn vườn chè Mộ Phủ”.

Quý Đồng cười: “Từ dạo bố cháu bị bỏ tù , toàn bộ tài sản đã bị niêm phong, vườn chè đó đã thuộc về nhà họ Hạ rồi. Bác Lục có muốn vườn chè đó thì nên tìm anh trai cháu mới phải. À, tiếc là anh ấy cũng đã bán lại cho người khác”.

Vườn chè nghìn mẫu vẫn đang được giành giật, chỉ có điều mọi việc đều không đến lượt cô can dự.

Bí thư Lục sớm biết cô sẽ trả lời như thế, ông ta ung dung ngả người về sau, nói tiếp: “Hạ Khải Thành không nói cho cô biết sự thật, người mua lại vườn chè là Trang Dục, nhưng cùng năm ấy, nội bộ tập đoàn Trang Thị có lục đục, chính Hạ Khải Thành đã ngầm chống lưng cho họ. Trang Dục và Hạ Khải Thành ngồi chung thuyền, như vậy cô vẫn tin Hạ Khải Thành bán vườn chè đó lấy bảy mươi triệu tệ?”. Ông ta cười, “Hồi đó, Trang Dục chơi bời trác táng, khoắng sạch tài sản của gia đình, cậu ta lấy đâu ra ngần ấy tiền nếu không có Hạ Khải Thành? Nói trắng ra là, vườn chè Mộ Phủ vẫn nằm trong tay Hạ Khải Thành”.

Quý Đồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương. Quả thật cô chưa từng nghĩ tới điều này. Hạ Khải Thành chẳng bao giờ nói với cô những chuyện bên ngoài, cô cũng không hề biết mối quan hệ giữa anh và Trang Dục. Nhưng Bí thư Lục sẽ không nói chắc nịch như vậy nếu không có chứng cớ, vì thế tin tức của ông ta nhất định là đúng.

Hạ Khải Thành không hề từ bỏ vườn chè Mộ Phủ!

Quý Đồng bàng hoàng, trong đầu lập tức xuất hiện vô vàn ý nghĩ. Mọi việc xảy ra luôn có ngọn nguồn, dường như tất cả đều sẵn sàng nổ tung bất cứ nào, nhưng hiện tại cô không thể xâu chuỗi chúng lại được.

Trông thái độ của Bí thư Lục, có vẻ người đàn ông này rất có hứng thú với vườn chè. Người đến tuổi này, thói quan liêu thường không sửa được, lúc nào cũng thích lên mặt dạy bảo người khác, nói ra câu nào là khiến đối phương bất an câu nấy.

Quý Đồng nghĩ trước nghĩ sau một lát rồi hỏi: “Thế vì sao bác lại nói chuyện này với cháu? Ai trong số họ làm chủ vườn chè cũng không liên quan đến cháu nữa rồi”.

Bí thư Lục cười khẩy: “Tôi biết rõ chuyện giữa hai anh chị, không cần đóng kịch trước mặt tôi. Cô thực không đơn giản, có thể bám lấy Hạ Khải Thành ngần ấy năm. Chính vì cô mà cậu ta dồn hết tâm tư vào vườn chè, nhất quyết không chịu từ bỏ nó. Nếu cô khuyên, đương nhiên cậu ta sẽ nghe theo”.

Câu nói này chẳng khác nào một cái tát vào mặt Quý Đồng. Ý tứ của ông ta rất rõ ràng: Cô là một kẻ đê tiện, kiểu gì cũng có cách dụ dỗ Hạ Khải Thành.

Quý Đồng siết chặt tách trà nóng trong tay, cố gắng nhẫn nhịn, bình tĩnh hỏi ông ta: “Điều kiện thì sao? Chuyện này có lợi gì cho tôi?”.

Đối phương đã muốn “chơi bài ngửa”, không giữ đúng mực bề trên thì cô cũng chẳng cần tôn trọng ông ta làm gì. Cô chỉ cảm thấy lòng lạnh băng, hôm nay rốt cuộc đã hiểu câu: “Những nơi bẩn thỉu thường được bao bọc bởi lớp vỏ yên tĩnh”. Nho Hiên đượm vẻ thanh tao, hương trà khoan khoái, nhưng lại là chốn để người ta nói những bí mật nhơ nhớp, đê tiện.

Vẫn cái điệu bộ bình thản như không, Bí thư Lục chậm rãi nói: “Lợi à? Trước khi bàn đến lợi ích, tôi có thể cho cô hay một chuyện. Bố cô bị bệnh mới không thể ra gặp cô”.

Quý Đồng mất bình tĩnh: “Bệnh gì? Sao bố tôi đột ngột đổ bệnh được?”.

“Nhịp tim không ổn định. Bố cô đã nhiều tuổi, hình như cũng chẳng kém tuổi tôi là bao thì phải? Những người già cả thường bị cao huyết áp, dễ dẫn tới bệnh tim. Lão Quý gần đây ngồi dậy cũng khó khăn, vì thế không muốn gặp cô, sợ cô lo lắng”.

Ông ta nói đến nhẹ nhàng. Cũng phải, chuyện này đâu can hệ gì tới ông ta!

“Tôi có thể giúp bố cô được điều trị tại ngoại, dù sao bệnh này không đến nỗi nghiêm trọng. Cô không cần lo lắng, dựa vào quan hệ của tôi, đưa ông ta ra tù là chuyện hoàn toàn có thể. Giờ chỉ xem cô có muốn tận hiếu không thôi”.

Nhìn bộ mặt vô cảm và thái độ hờ hững hút thuốc của người đối điện, Quý Đồng căm phẫn đến mức muốn hắt cả tách trà vào mặt ông ta. Thế nhưng lúc này sự bình an của bố cô phụ thuộc rất nhiều vào ông ta, cô chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại.

Nhận thấy Quý Đồng đã rơi vào đường cùng, Bí thư Lục xuống giọng: “Nếu lệnh phóng thích được thông qua, cô có thể đưa lão Quý về quê dưỡng bệnh. Rời khỏi nơi này, mọi rắc rối về sau sẽ không liên quan đến hai bố con cô nữa”.

Đúng là lão cáo già! Ông ta biết cách tận dụng mọi điều kiện hiện có. Quan hệ giữa Quý Đồng và Hạ Khải Thành là sự thật không thể chối cãi, có che đậy kiểu gì cũng vô ích. Bí thư Lục muốn lợi dụng mối tình xưa để chiếm vườn chè, sau khi xong xuôi, liền dứt khoát đẩy Quý Đồng đi thật xa nhằm bảo vệ hạnh phúc của con gái ông ta. Một mũi tên trúng hai đích! Nước cờ này được tính toán thật sắc sảo.

Quý Đồng vừa nghe tới chuyện bố mình bị bệnh liền gạt mọi thứ khác sang một bên. Đừng nói tới vườn chè, bây giờ bảo cô từ bỏ thứ gì cô cũng sẵn sàng, cô thực sự không còn tâm trí đâu để cân nhắc những việc khác được nữa.

Đúng lúc Quý Đồng định mở miệng đồng ý, dưới tầng một bỗng vang lên những tràng âm thanh huyên náo. Không rõ người nào mới đến, bên ngoài có vẻ rất hỗn loạn. Điếu thuốc trên tay Bí thư Lục chưa cháy hết, ông ta vẫn bình thản ngồi bất động như cũ. Thấy vậy, Quý Đồng cũng chỉ biết giữ im lặng.

Bí thư Lục không hề tỏ ra sốt sắng ép cô đồng ý ngay, dù sao mọi chuyện ông ta đã nói rõ ràng, quyết định thế nào là việc của cô.

“Cô cứ suy nghĩ cho cẩn thận”.

Đầu óc Quý Đồng lúc này rối tung, cô chỉ nhớ một việc duy nhất là phải hỏi thăm tình hình của bố trong tù. Thế nhưng cô chưa kịp mở miệng thì cửa gian phòng đã bị đẩy ra, cảnh vệ chạy vào cắt ngang cuộc “đàm đạo”.

“Thưa bí thư… dưới kia…”

Anh ta chưa nói xong, vị khách bất ngờ kia đã bước vào. Quý Đồng vừa nhìn thấy người đó, toàn thân run lên, mãi không thốt ra được lời nào.

Bí thư Lục nhấp một ngụm trà, cơ mặt vẫn cứng ngắc không chút biến đổi. Khói thuốc lá lởn vởn trước mắt, ông ta thong thả hút cho đến khi hết điếu thuốc. Lúc này gian phòng đã khá đông người nhưng lại lặng ngắt như tờ, bầu không khí trở nên bí bách như thể bị đóng băng. Bí thư Lục bấy giờ mới lên tiếng, nói với cảnh vệ của mình: “Không sao, cậu xuống trước đánh xe qua đây, chúng ta chuẩn bị đi”.

Vi Lâm và đoàn người đi theo đang canh giữ ngoài cửa, nghe Bí thư Lục nói vậy, bèn lệnh cho những người kia nhường lối. Hôm nay Bí thư Lục tới đây vì mục đích chẳng vẻ vang gì, người của ông ta lại sơ suất để xảy ra chuyện lớn. Vi Lâm quan sát xung quanh, xác định nơi này an toàn rồi khép cửa lại, toan lui xuống tầng dưới. Hạ Khải Thành đã lên tới nơi, anh đứng chắn giữa lối đi, ánh mắt nhắm thẳng về phía Quý Đồng: “Qua đây!”.

Quý Đồng hoàn toàn không hiểu vì sao anh lại xuất hiện tại đây, chẳng phải anh đang ở nước ngoài ư? Suy nghĩ trong đầu cô rối tinh như mớ bòng bong, sự việc xảy ra chớp nhoáng khiến cô không kịp thích ứng, chỉ biết đứng ngây ra đó.

Hạ Khải Thành tức giận lao vào trong phòng, Vi Lâm đuổi theo muốn ngăn cản nhưng không kịp. Sắc mặt anh đanh lại, thấy cô không bị làm sao, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đó chỉ là một sự biến hóa rất nhỏ trên gương mặt anh, người khác có lẽ không kịp trông thấy, nhưng Quý Đồng đã ở bên anh nhiều năm nên dễ dàng nhận ra. Cô bỗng thấy lòng mình kiên định. Vài giây ngắn ngủi, hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, vậy mà cô lại có cảm giác đã nhìn anh suốt nửa đời người, nhìn hoài không đủ, nhìn đến nỗi khóe mắt nóng ran.

Đàn ông nhà họ Hạ xưa nay luôn hờ hững và lạnh lùng, chỉ cô… mới có khả năng khiến cảm xúc của anh thay đổi.