Tình Yêu Còn Mãi

Chương 14: Người phụ nữ bất ngờ xuất hiện




Mùa đông năm nay quả thực khắc nghiệt. Chú Quý đã dậy từ khi trởi tảng sáng, đang ngồi ngoài sân nghe đài phát thanh. Bản tin thời tiết nói vùng Tây Nam sẽ không có tuyết nữa, nhưng mấy ngày tới trời nhiều mây.

Vườn chè và thôn xóm nằm ở lưng chừng núi, tối hôm qua đến đây, Quý Đồng cảm thấy đường đi nguy hiểm hơn nhiều so với ấn tượng hồi nhỏ của cô, nhưng lúc này khi trời đã sáng rõ, cô mới thấy mọi thứ vẫn hệt như xưa.

Một khoảng trời non xanh nước biếc được bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, cảnh vật tựa như một bức tranh khiến người ta một khi bước vào sẽ không muốn ra nữa.

Quý Đồng muốn đưa Hạ Khải Thành đi thăm thú vườn chè. Thật ra, anh đã đến đó rồi, nhưng thấy cô có vẻ hào hứng nên vẫn chiều theo ý cô.

Thời tiết giá lạnh, không chỉ những cây chè đã chìm vào giấc ngủ đông mà người dân trong thôn cũng ít khi lên núi, vì thế, dọc đường đi khá yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hót của loài chim nào đó.

Khi đứng trước đồi chè hàng trăm năm tuổi được thiên nhiên bao bọc này, Hạ Khải Thành mới hiểu hết nỗi day dứt cả đời của Quý Như Trạch. Một vườn chè xinh đẹp như vậy, nếu bị thu mua thì quả là đáng tiếc.

Không khí trên núi trong lành. Vất vả lắm mới về đây được một chuyến, cả hai người đều đã quên sạch những mệt mỏi dọc đường. Đi được một đoạn khá xa, Quý Đồng dừng lại cạnh một cây chè rất cao, cố gắng quan sát kiếm thứ gì đó. Mặt đất trơn bóng rất dễ bị ngã nên cô bám vào tay Hạ Khải Thành, còn khăng khăng lôi anh đi tìm với mình.

Loanh quanh một lát, cô quay sang hỏi anh: “anh đã từng nghe nói đến ‘càng cua’ chưa?”.

(*)Càng cua: Một loại tầm gửi có hình dáng giống càng cua.

Hạ Khải Thành không hiểu cô định làm gì, nhưng chỉ nhìn cô rồi “ừ” một tiếng. Quý Đồng mất hứng, miệng lẩm bẩm: “Anh không thể giả vờ như không biết được sao…”.

Hạ Khải Thành bật cười, anh vốn mặc ít quần áo hơn cô, đi đường cả đêm chịu gió lạnh, sáng sớm dậy liền bị ho, đáng ra đã đỡ hơn nhiều nhưng bây giờ bị cô chọc cười nên hít phải khí lạnh, lại ho khan thêm mấy tiếng.

Chẳng mấy khi anh chiều theo những thú vui ngốc nghếch của cô, nhưng hôm nay thì khác, anh làm mặt bất đắc dĩ, hắng giọng nói: “Được rồi, anh không biết, em nói đi”.

Bấy giờ, Quý Đồng mới hài lòng, nhìn trái nhìn phải rồi đứng lên một tảng đá chỉ cho anh thấy “càng cua”, nói: “Người trong thôn nói nó sống cùng với cây chè cổ thụ, hấp thụ tinh khí mấy trăm năm nên đã ‘thành tinh’, rất quý hiếm”.

Loài tầm gửi này sinh trưởng trên thân cây chè, mùa lạnh, người ta gần như không nhìn thấy rõ nó, nhưng vẫn có thế loáng thoáng trông thấy một khóm thực vật ký sinh nhỏ màu xanh biếc, rất giống san hô.

Hạ Khải Thành kiên nhẫn đứng cạnh nghe cô huyên thuyên một hồi, sau đó cũng lên tiếng đáp lại: “Cái gì càng tốt thì càng dễ bị phá hủy. Cây chè cổ vốn đã ít ỏi rồi, huống hồ một thời gian sinh trưởng rất dài, bao năm mới có thể lớn lên thêm một chút, người chưa thấy thì thôi, đã thấy thì kiểu gì cũng ngắt cho bằng được… bây giờ muốn tìm ‘càng cua’ chẳng dễ”.

Vừa dứt lời, anh lại húng hắng ho mấy tiếng. Quý Đồng bấy giờ mới cảm thấy anh không ổn, liền nắm lấy tay anh: “Anh bị cảm lạnh rồi à?”.

Hạ Khải Thành lắc đầu tỏ ý không sao. Quý Đồng không tin, quan sát anh từ trên xuống dưới. Nơi đây là địa bàn của cô, nên cô chẳng cần kiêng kỵ điều gì hết, vô tư kéo đầu anh xuống rồi áp trán mình vào trán anh. Cách này vừa truyền thống lại có kết quả ngay tức khắc. Thế nhưng, anh lại nghiêng đầu tránh. Cô nói với giọng cáu bẳn: “Đã ho sù sụ, tay lại lạnh thế này… Chắc chắn là sốt rồi, để yên em kiểm tra trán nào”.

Hạ Khải Thành tủm tỉm cười, cố ý chà xát bên tai cô, nói nhỏ: “Đêm nay thử nhé?”.

Lần này thật sư đứng không vững, Quý Đồng không để ý đến anh nữa, cúi đầu đi thẳng xuống núi trước.

Trên núi lặng gió nhưng vẫn lạnh căm căm. Ấy vậy mà Quý Đồng lại cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô quay đầu lại, định phản bác điều gì đó thì thấy Hạ Khải Thành đang bước đi rất thản nhiên, áo khoác và khăn quàng mỏng dính rõ ràng không cản được cái lạnh. Trong lòng cô rất lo lắng nhưng lại không có biện pháp nào cả. Trước giờ luôn là anh chăm sóc cô, dầu cô có khuyên anh cũng vô ích.

Chợt nghĩ đến câu chuyện mà Trang Dục từng kể, Quý Đồng tủm tỉm cười.

“Cười gì thế?” Hạ Khải Thành đoán chừng cô lại đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì, cô đúng là không lúc nào khiến người ta yên tâm cả.

Quý Đồng đứng lại chờ anh. Sườn núi dốc đứng rất nguy hiểm, không trông rõ lối đi, chỉ thấy lớp sương bạc mịt mờ, thảm chè xanh mướt trải dài giữa khoảng trời mênh mông. Nếu cô đứng không vững thì rất có thể sẽ ngã nhào xuống. Hạ Khải Thành vội cầm lấy tay cô.

Quý Đồng không biết anh đang lo lắng cho mình, vẫn vô tư cười: “Ngày trước em cứ tưởng anh và anh Trang Dục bất hòa. Bây giờ đột nhiên phát hiện những gì anh ấy nói đều là thật”.

Nghe đến cái tên này, Hạ Khải Thành chỉ cảm thấy đau đầu: “Trang Dục hả? Tên nhãi đó đúng là không có thuốc chữa, ngày xưa phá sản mà cậu ta cũng chẳng nói câu nào tử tế với anh”. Bây giờ sóng gió đã qua, vẫn cứ chứng nào tật ấy.

Cái vẻ cáu bẳn của anh khiến cô cực kỳ thích thú, liền nổi hứng trêu chọc: “Trang Dục từng nói, ở bên một người đàn ông nhiều tuổi chẳng hay ho gì. Đàn ông từng trải biết nhiều nên nói gì hay khuyên gì cũng không có tác dụng với anh ta, anh ta sớm đã có chủ ý riêng rồi. Nói chung là chẳng có gì thú vị cả”.

Hạ Khải Thành ngẩn ra giây lát, khóe mắt bỗng trở nên dịu dàng. Thấy cô định chạy trốn, anh bèn kéo cô lại.

Quý Đồng đứng không vững, ngã nhào vào ngực anh, sau đó bất ngờ bị anh nhấc bổng lên, cô hoàn toàn không đề phòng nên giật mình hét lớn, cuống quýt giải thích: “Không phải em nói, em chỉ chợt nhớ ra thôi… Em sai rồi”.

Tiếng cười giòn tan của cô vang khắp sườn núi vắng vẻ. Hạ Khải Thành không buông tay, cứ như thế bế cô đi, được mấy bước, anh cúi nhìn cô, hỏi: “Ai là đàn ông nhiều tuổi?”.

Quý Đồng nằm gọn trong vòng tay anh, lại bị anh nhìn đến chột dạ, bèn che miệng cười trộm, thành khẩn nói: “À, anh không hề nhiều tuổi, không hề!”. Dứt lời, cô không kìm nén được mà bật cười thành tiếng.

Đường đi rất trơn, Quý Đồng không dám khua khoắng chân tay lộn xộn nữa, nói mãi anh mới chịu thả cô xuống. Hai người đi theo con đường nhỏ trở về nhà, mặt đất in hằn dấu chân họ.

Hạ Khải Thành chợt lên tiếng: “Rời khỏi thành phố Tịnh thật tốt, quay về đây em mới vô tư như vậy.

Khóc cười thoải mái, đó mới là diện mạo vốn có của cuộc sống.

Đáng tiếc, vườn chè Mộ Phủ cũng chẳng phải chốn bồng lai. Hai người chưa về đến thôn thì điện thoại của Quý Đồng đã đổ chuông. Cô lấy di động trong túi áo ra, vừa nhìn vào màn hình, phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn tắt đi.

Hạ Khải Thành không tỏ thái độ gì đặc biệt, chỉ căn dặn cô một câu: “Có thể nhận nhưng không được nói cho người khác biết em đang ở đâu”.

Thế là Quý Đồng không tắt điện thoại nữa, do dự một lát rồi thẳng thắng nói với anh: “Là Cố Kim Đông”.

Hạ Khải Thành không có vẻ gì là tức giận. Anh nhìn cô, ra hiệu cô kéo áo sít lại giữ ấm, sau đó một mình về nhà trước.

Những điều Trang Dục nói với Quý Đồng không hoàn toàn vô lý. Hạ Khải Thành đúng là già dặn hơn cô, con người ta đến độ tuổi này luôn phân biệt rành mạch mọi thứ, những tranh giành vô vị không thể giải quyết bất kỳ vấn đề nào.

Cố Kim Đông xác thực là mầm mống tai họa, thế nhưng Hạ Khải Thành hiểu rõ giữa mình và Quý Đồng cần có sự tin tưởng nhất định. Muốn một đao cắt đứt sợi dây liên hệ giữa cô và thế giới bên ngoài là điều không thực tế, anh cần phải để cô tự đối mặt và giải quyết vấn đề của riêng mình.

Quý Đồng đứng trên khoảng đất trống trong thôn, ấn nút nghe máy, bên kia Cố Kim Đông không có vẻ gì là lo lắng. Chắc chắn sau khi trở về thành phố Tịnh, không liên lạc được với cô, lại nghe thấy những tin đồn không hay gần đây, anh ta đã lờ mờ đoán ra được sự việc.

Lặng im một lát, Cố Kim Đông mới bình thản lên tiếng: “Anh về thành phố thì không liên lạc được với em”.

Quý Đồng định ngắt lời anh ta những đối phương không cho cô cơ hội: “Sau đó, điện thoại của em ngoài vùng phủ sóng, anh lo lắng cả một ngày trời. Nhưng rồi anh nghĩ, lo lắng cũng vô ích. Thế là anh tranh thủ đi tìm nhà, đi mấy chỗ mới tìm được một căn hộ ưng ý”, giọng anh ta run run, “Quý Đồng, em đã đồng ý với anh, đợi anh trở về, chúng ta sẽ sống cùng nhau, em sẽ không về nhà họ Hạ nữa, em cũng chẳng gặp lại Hạ Khải Thành nữa…”.

Quý Đồng hiểu rõ hơn ai hết, quan hệ giữa hai người hoàn toàn là sai lầm của cô. Trong mắt Cố Kim Đông, cô chính là kẻ thiếu tự trọng, dối trá, liên tục nuốt lời. Đáng ra cô không nên tiếp tục mối quan hệ trong quá khứ với Hạ Khải Thành. Cô thật sự không phải người phụ nữ tốt! Thế nhưng cô cũng biết, đến nước này, những điều đó không thể lôi ra làm lý do được nữa.

Trầm mặc hồi lâu, Quý Đồng lất hết can đảm thú nhận: “Kim Đông, đây là vấn đề của em, em đã thử rồi, nhưng…”.

Tiếng cười của Cố Kim Đông bất ngờ vang lên cắt ngang câu nói của cô: “Em đã nhận ra rồi sao? Anh không ngừng đuổi theo em, đi tìm em, không tìm thấy thì luôn đợi em, khi em quay về anh vẫn sẽ tiếp tục ở bên em. Quý Đồng, em tưởng anh không biết tức giận à?”.

“Em không muốn xin lỗi vì em biết nó cũng vô dụng. Nhưng lần này là thật, em sẽ ở lại cùng Hạ Khải Thành, con đường về sau em sẽ tự chịu”. Quý Đồng nói dứt khoát, lần này cô không muốn tiếp tục chừa lại một đường lui nào, cô thật sự không muốn tiếp tục mối quan hệ với Cố Kim Đông nữa.

Trước kia, mỗi khi cô đòi chia tay, Cố Kim Đông đều nghĩ ra đủ mọi cách cứu vãn, nhưng có lẽ hôm nay anh ta đã quá mệt mỏi nên chỉ yên lặng lắng nghe, rất lâu mới tiếp lời Quý Đồng: “Em đang ở đâu?”.

Tín hiệu bên Quý Đồng không ổn định lắm khiến cho giọng nói của cô thi thoảng lại như trôi đi rất xa. Cố Kim Đông lấy làm lạ.

Quý Đồng đi loanh quanh tìm một vị trí thoáng hơn. Giữa khoảng đất trốn này có hai chiếc bàn vốn để phơi chè, nhưng hiện giờ không có nắng nên chưa được dùng đến, cô đứng tựa vào bàn, nói: “Em không ở thành phố Tịnh”.

Cố Kim Đông kiến quyết hỏi: “Nể tình năm xưa anh cứu em một mạng, Quý Đồng, đừng nói dối anh, anh muốn nghe em nói thật… anh biết em và Hạ Khải Thành đang ở cùng nhau, chuyện của hai người bị lộ nên anh ta mới dẫn em đi, thế nên anh muốn biết anh ta rốt cuộc giấu em ở đâu? Hiện tại em có an toàn không?”.

“Em thật sự không sao, anh ấy sẽ không hại em đâu”, cô trấn an đối phương.

Cố Kim Đông bỗng hét lớn: “Không hại em? Anh ta là một thằng khốn nạn. Năm đó em mới bao nhiêu tuổi chứ, khi một cô gái yếu đuối như em định nhảy sông tự vẫn thì anh ta đang ở đâu?”.

Thấy Cố Kim Đông bất ngờ nổi giận, Quý Đồng cũng không trả lời. Hiện giờ tranh cãi chẳng có nghĩa lý gì cả, chờ đến khi anh ta trút bực dọc xong, cô mới nói: “Anh bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện thẳng thắn, được không?”.

Cố Kim Đông như thể đang cắn chặt răng kìm nén cơn giận. Hoàn cảnh sống của hai người vốn khác biệt, trước đây mỗi khi ở cạnh nhau thường hay cãi cọ ầm ĩ. Quý Đồng biết lúc Cố Kim Đông bực tức, cô có nói gì cũng không lọt tai anh ta. Huống hồ, tín hiệu di động ở đây không ổn định, nói chưa được hai ba câu, Cố Kim Đông đã gào lên cáu bẳn.

Sự nhẫn nại của Quý Đồng đã hết, giữa họ không thể tính đến chuyện yêu đương, ngay cả việc thẳng thắn nói chuyện với nhau cũng không làm được.

Cố Kim Đông có vẻ rất tức giận, gặng hỏi cho bằng được: “Em nói cho anh biết đi, em đang ở đâu?”.

Quý Đồng không muốn nói, nhưng anh ta không chịu bỏ qua: “Em yên tâm, anh là kẻ bỉ ổi, việc đến nước này mà anh vẫn không từ bỏ em được, nhất định phải biết em đang ở đâu mới có thể ngủ ngon… Nhưng anh đảm bảo sẽ không đến tìm em nữa, cho dù em có nhảy sông hay nhảy lầu, anh cũng không đến”.

Dù biết Cố Kim Đông cố tình nói những lời làm tổn thương mình, nhưng Quý Đồng vẫn cảm thấy nghẹn ngào, nhất thời không thể nói được gì.

Thì ra, vạn vật vĩnh hằng, ngay đến cả tình cảm giữa người với người cũng luôn công bằng. Yêu một người, ta sẽ khó tránh xem nhẹ người khác; làm tổn thương một người, sớm muộn gì cũng sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Giờ vẫn còn sớm nhưng trong thôn đã có người nấu cơm. Cảnh vật yên bình xung quanh hoàn toàn đối lập với những âm thanh ồn ào trong điện thoại.

Quý Đồng nhìn chằm chằm những căn nhà trước mặt, hít sâu một hơi rồi dịu giọng nói: “Em trở về vườn chè Mộ Phủ, nơi ở cùng bố trước kia”.

Cố Kim Đông cười mỉa mai. Anh ta mãi mãi không thể kiểm soát được tình cảm của bản thân dành cho Quý Đồng. Cô đã trở thành căn bệnh ăn sâu vào trái tim anh ta, cho dù cô nói đi là đi ngay, anh ta cũng không dám nổi giận, thậm chí, ngay cả tư cách đau khổ cũng không có.

Thấy bên kia im lặng rất lâu, Quý Đồng tưởng điện thoại mất tín hiệu, đang định tắt máy thì tiếng Cố Kim Đông lại truyền đến: “Quý Đồng, anh vốn dĩ không muốn như vậy…”.

Giọng điệu anh ta vô cùng uể oải, âm thanh run run như thể đang khóc. Quý Đồng chưa từng thấy Cố Kim Đông như vậy. Anh ta chẳng gì cũng là đàn ông, biểu hiện lúc này đột nhiên khiến cô sững sờ, hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói gì, thế nhưng anh ta đã đột ngột tắt máy.

Thật ra, Quý Đồng còn muốn khuyên nhủ anh ta vài điều. Con đường phía trước còn dài, anh ta cần tìm một công việc ổn định, sống hòa nhập vào xã hội, không thể cứ mãi lông bông như bây giờ được. Thế nhưng cô chưa kịp nói thì cuộc gọi đã kết thúc trong buồn bã. Cố Kim Đông căn bản không muốn nói những chuyện đó cùng cô.

Cuộc sống thực tế khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, thế nên ai cũng thích ôm mơ mộng hão huyền.

Quý Đồng cầm điện thoại đứng ngẩn ra hồi lâu mới trở về nhà. Vừa vào sân, cô đã thấy rất nhiều người tụ tập náo nhiệt, họ đang giúp cụ Tứ nấu cơm mừng cô trở lại thăm Mộ Phủ.

Quý Đồng nhất thời không phản ứng kịp. Nhìn quanh tìm Hạ Khải Thành nhưng hình như anh không ở ngoài này. Trông ai cũng thấy quen song cô lại lúng túng chẳng biết phải xưng hô với mọi người thế nào. May mà có hai cậu thanh niên tiến lại gần, giải thích tiếng địa phương cho cô.

Những người có mặt ở đây hầu hết đều là bề trên, đã chứng kiến Quý Đồng lớn lên. Sau khi chào hỏi mọi người xong, cô liền bị lôi vào nhà, bày biện bàn ăn để chuẩn bị ăn cơm. Hai cậu thanh niên kia chắc đang học đại học, lúc nói chuyện với Quý Đồng cứ một điều chị, hai điều chị, vô cùng thân thiết, không rõ con cái nhà ai mà hiếu khách đến vậy. Nghe nói cô dẫn theo bạn trai về, bọn họ vô tư nói: “chị gọi anh rể ra ăn cơm đi”.

Quý Đồng thấy cách xưng hô này hơi kỳ lạ nhưng cũng không giải thích. Cô chần chừ hồi lâu, lo lắng Hạ Khải Thành không thích tiếp xúc với nhiều người như thế này. Nhưng những người có mặt ở đây đều là bà con hàng xóm cũ, không thể phụ tấm lòng hiếu khách của họ được, cuối cùng, Quý Đồng quyết định nói với Hạ Khải Thành một tiếng.

Vào trong phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng ho khan của anh vang lên đứt quãng. Anh đứng cạnh lò sưởi, rót một cốc nước ấm rồi thong thả uống. Cô biết anh vẫn đang bệnh, đêm qua nhiệt độ quá thấp, đã vậy, anh còn đưa áo cho cô mặc chẳng để ý đến bản thân mình. Cô đi đến bên cạnh, nắm lấy tay anh.

Sắc mặt Hạ Khải Thành tuy không xấu nhưng ho liên tục thế này thì nhất định cổ họng rất khó chịu. Quý Đồng không nói gì, chỉ đẩy anh ngồi xuống giường rồi đi tìm thuốc. Vi Lâm chắc hẳn đã chuẩn bị các loại thuốc cần thiết trong vali, nhưng có lẽ bây giờ uống cũng muộn rồi, bị viêm họng sẽ rất nhanh chuyển thành sốt.

Bộ dạng Hạ Khải Thành rất uể oải, hễ mở miệng là lại ho, vì thế anh không tranh cãi lời cô, dẫu sao cũng đã bệnh rồi. Thấy tiếng trò chuyện rôm rả bên ngoài truyền đến, anh nói: “Em ra ngoài kia trước đi, khi nào ăn cơm thì gọi anh”.

Quý Đồng kinh ngạc nhìn Hạ Khải Thành. Cô biết chắc lúc này anh không muốn ăn gì cả, huống hồ cơm canh ở đây rất đạm bạc, vốn không hợp khẩu vị của anh. Cô đỡ anh nằm xuống giường, nói: “Đang sốt sình sịch còn lo cho em… Anh cứ ở trong này ngủ một giấc đi, không cần phải ra ngoài kia đâu”.

Tuy nhiên, lời khuyên của cô không có tác dụng, Hạ Khải Thành vẫn cùng cô đi ăn cơm.

Bữa cơm này thật ra là một bữa tiệc cơ động, hết người này đi lại có người khác đến. Ai cũng quan tâm hỏi thăm tình hình cuộc sống của bố con Quý Đồng ở thành phố Tịnh. Biết chuyện Quý Như Trạch phải ngồi tù, mọi người đều tỏ ra xót xa, vài người già còn không cầm được nước mắt.

Căn nhà đông người và nhốn nháo, Hạ Khải Thành rõ ràng không thích nhưng vẫn kiên nhẫn ở lại, cùng Quý Đồng đón tiếp từng vị khách. Sau khi tiễn chân vị khách cuối cùng, anh mới quay vào phòng ngủ và uống thuốc, thuốc hạ sốt dễ khiến người ta buồn ngủ, hai người nằm trên giường nghỉ ngơi, sợ lây bệnh cho cô nên anh cố tình nằm cách cô một tấm chăn.

Quý Đồng đột nhiên xán lại gần, ôm lấy cổ anh, nở nụ cười buồn.

“Em lại nghĩ gì vậy?” anh vừa nói vừa vỗ tay cô, chất giọng khản đặc, “Đừng lại gần anh. Ngộ nhỡ anh khỏi xong lại đến lượt em thì chỉ mệt anh thêm thôi”.

“Em chưa từng thấy anh ngồi ăn cơm ở một bàn ăn đông người như thế”. Vừa rồi cả gian nhà ồn ào tiếng nói cười, ngào ngạt mùi thơm của thức ăn xen lẫn khói bếp, tất cả những điều đó chưa từng xuât hiện trong cuộc sống thường nhật của Hạ Khải Thành. Nhưng hôm nay anh đã ngồi đó mà không hề tỏ ra khó chịu, vẫn giữ dáng vẻ thong dong, nhàn nhã ấy.

Hóa ra, đây chính là “yêu nhau yêu cả đường đi” như các cụ vẫn nói.

Mặc dù đã ở bên cạnh anh rất lâu nhưng xưa nay, Quý Đồng chưa từng suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này. Hôm nay cô phải thừa nhận, cô rung động trước Hạ Khải Thành không phải vì những gì anh có thể mang đến cho cô. Anh có thể đứng mãi trên cao quay lưng về phía ánh đèn neon chốn phồn hoa, song cũng có thể ở chốn thôn quê cùng cô ăn một bữa cơm đạm bạc.

Quý Đồng buông tay, lát sau lại hỏi: “Anh không hỏi việc của Cố Kim Đông sao?”.

Hạ Khải Thành uể oải nhắm mắt, đáp lại một câu: “Quý Đồng, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, nhưng anh vẫn còn bản lĩnh nắm giữ trái tim em”.

Quý Đồng im lặng, bầu không khí bỗng rơi vào trầm mặc. Cô muốn ở bên cạnh trông chừng anh, vậy mà cô lại vô thức ngủ thiếp đi, nhưng trong đầu vẫn cứ nghĩ vẩn vơ về những tháng ngày trong quá khứ.

Thứ tình cảm đầy non trẻ và cố chấp, dè dặt và xốc nổi, cô chẳng những bỏ nhà đi, mà còn đón nhận một người đàn ông khác, hận Hạ Khải Thành đến nỗi cả đời này không muốn gặp lại anh. Tất thảy những việc mạo hiểm mà cô đã làm đều không thoát khỏi mắt anh.

Quý Đồng mỉm cười, cô áp trán vào sau lưng anh. Người đàn ông mà cô yêu rất ích kỷ, rất tàn nhẫn nhưng anh đã từng cho cô sự tin tưởng.

Sẩm tối, cụ Tứ sai người đến gọi anh và cô dậy ăn cơm. Quý Đồng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, chợt nhận ra tình hình không ổn. Hạ Khải Thành vẫn đang ngủ, anh cựa mình ho khan một tiếng, rõ ràng chưa đỡ chút nào. Cô sờ tay lên trán anh kiểm tra, phát hiện anh đã sốt cao, bèn đi lấy một tấm chăn dày hơn để đắp cho anh

Hạ Khải Thành nhíu mày hỏi cô mấy giờ, rồi chống tay gượng ngồi dậy. Quý Đồng vội vàng nói: “Tối rồi, anh không khỏe thì đừng dậy làm gì, cứ ngủ đi”.

Hạ Khải Thành gật đầu. Đã mấy năm qua, anh không hề bị ốm, lần này vừa nhiễm lạnh đã sốt cao. Anh uống nửa cốc nước ấm rồi quay sang kéo Quý Đồng nằm xuống, ôm cô vào lòng như thể người bệnh là cô gái ngốc nghếch này của anh.

Quý Đồng nhoẻn cười, vỗ nhẹ lưng anh. Cơn mê man khiến người ta quên cả thời gian, tiếng ồn ngoài sân dần dần lắng xuống. Thôn làng chìm vào tĩnh lặng, lúc này cả thế giới dường như chỉ gói gọn trong vòng tay của anh.

Khoảng chừng rạng sáng, điện thoại Quý Đồng đổ chuông. Quý Đồng xoay người qua xem, anh nhíu mày ngăn cô cử động. Nhưng sau đó, hai người lại không ngủ được nữa, điện thoại cứ cách mấy phút lại kêu một hồi.

Lần thứ hai tỉnh giấc, Quý Đồng ngồi dậy: “Có người tìm anh kìa”.

Dù không muốn bị quấy rầy nhưng sợ là điện thoại của Vi Lâm nên cô cầm qua cho anh. Hạ Khải Thành không buồn mở mắt ra nhìn, cô đành đặt điện thoại cạnh giường.

Đối phương vẫn chưa hết kiên nhẫn, tiếp tục gọi. Quý Đồng nhìn lướt qua, chỉ thấy một dãy số lạ, không có tên.

Điện thoại của Hạ Khải Thành đã chuyển sang chế độ im lặng, nhưng màn hình nhấp nháy liên hồi, in bóng hai người lên tường, lặp đi lặp lại như gợi nhớ chuyện gì đó.

Chợt nghĩ đến tất cả những chuyện đang diễn ra ở thành phố Tịnh, Quý Đồng không khỏi hoảng sợ. Hạ Khải Thành bỗng dưng cầm điện thoại lên, liếc qua màn hình rồi lập tức tắt máy. Anh nói: “Bốn giờ rồi, nằm xuống đi!”.

Quý Đồng cảm giác có chuyện không ổn. Ngay sau đó, điện thoại của cô cũng rung lên, cô không quan tâm đến nó, cứ nằm sát lại gần Hạ Khải Thành, kiểm tra trán anh, cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm, chỉ có thể tiếp tục uống thuốc hạ sốt.

Quý Đồng nhét điện thoại của mình xuống dưới gối, không nói gì nữa, cũng không muốn suy nghĩ bất kỳ điều gì nữa. Cô nhắm mắt lại, thế nhưng chẳng thể nào ngủ yên giấc.

Đêm nổi gió, sáng ra bầu trời cũng một màu ảm đạm. Căn phòng nhỏ của hai người nằm trong góc khuất và hút gió, thỉnh thoảng lại nghe bên ngoài rít lên những âm thanh kỳ lạ. Vách tường lọt gió, mong manh hệt như cuộc sống tưởng chừng bình lặng của họ.

Cái gì cần xảy đến thì vẫn phải xảy đến.

Vở kịch đời người từ từ mở màn, diễn biến đến kết thúc đều rất đúng dịp; đúng dịp hôm nay sóng di động thật khỏe, đúng dịp người gọi điện thật kiên trì, đúng dịp Quý Đồng vào phút cuối vẫn không kìm được mà liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của mình.

Dãy số kia thật sự không phải của ai xa lạ, chẳng qua là Hạ Khải Thành không lưu vào danh bạ mà thôi. Trong máy điện thoại của Quý Đồng, dãy số đó được lưu với tên Lục Giản Nhu.

Lục Giản Nhu không gọi điện cho Hạ Khải Thành nữa, thay vào đó, cô ta gửi tin nhắn cho Quý Đồng.

Đọc xong tin nhắn của Lục Giản Nhu, Quý Đồng yên lặng nằm trên giường, đợi Hạ Khải Thành ngủ thiếp đi sau khi uống thuốc, cô mới trở dậy.

Sáng nay, chú Quý dậy thật sớm để trở về thị trấn. Ánh đèn xe tải lọt qua khe cửa chiếu thẳng vào người Quý Đồng. Cô chợt rùng mình, cơ hồ đã trông thấy trước kết cục của bản thân.

Cầm chặt di động trong tay, cả người cô cứng đờ như bị đóng đinh. Cô phải tóm lấy góc chăn, cố gắng ngăn cản mình kêu thành tiếng.

Trời còn chưa sáng hẳn, cả bầu trời vẫn là một màu đen như mực. Chỉ tranh thủ đi vào giờ này mới không bị ai bắt gặp, Quý Đồng lén lút rời khỏi thôn, leo lên sườn núi. Cô đứng chờ rất lâu, đối phương mới xuất hiện.

Lục Giản Nhu đội chiếc mũ rộng vành cầu kì, che khuất nửa khuôn mặt. Cô ta thong thả đi từng bước, chiếc xe con hộ tống chậm rãi lăn bánh theo sau, đèn xe soi đường cho chủ nhân. Đi được nửa đường, Lục Giản Nhu dừng lại, chẳng có vẻ gì là sốt ruột, thản nhiên chờ Quý Đồng chủ động đi về phía mình.

Quý Đồng cảm nhận rõ bàn tay không ngừng run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Cô không vòng vo mà hỏi thẳng: “Chị muốn giở trò gì?”.

Lục Giản Nhu ngẩng đầu, sắc mặt không tốt lắm, rõ ràng đã thức cả đêm ngồi xe từ thành phố Tịnh tới đây, khóe mắt đỏ hoe.

Sau vài giây im lặng, Lục Giản Nhu bỗng nhiên bật cười: “Tôi biết, tìm anh ấy thì khó, tìm cô thì dễ”.

Quý Đồng không muốn tranh cãi với Lục Giản Nhu vấn đề này. Cô đợi Hạ Khải Thành ngủ say mới một mình len lén ra ngoài, chính là đợi xem Lục Giản Nhu muốn gây khó dễ gì cho mình. Người đối diện đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó dừng trên người Quý Đồng: “Thật không ngờ cái nơi khỉ ho cò gáy này mà anh ấy cũng đến! Cô biết không? Năm xưa vì muốn giữ lại đồi chè này, Hạ Khải Thành đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, thậm chí nghĩ kế hại nhà họ Lục chúng tôi, tôi thấy thật không đáng”.

Lục Giản Nhu càng nói càng phẫn nộ, cuối cùng lời lẽ chuyển thành chửi mắng. Quý Đồng biết đối phương không nói được câu nào tử tế, nhưng hiện giờ, cô chỉ lo một chuyện, cô buộc mình bình tĩnh, nói: “Chị có thể trả thù tôi, nhưng ông nội cũng là người thân của chị… chị hãy nghĩ cho sức khỏe của ông, nhất định không thể nói cho ông biết”.

Có lẽ không ngờ Quý Đồng lại dễ dàng xuống nước như vậy, Lục Giản Nhu quắc mắc, lên giọng mỉa mai: “Có gan ăn cắp mà không có gan chịu đòn sao? Lúc quyến rũ Hạ Khải Thành sao cô không nghĩ đến ông nội? Anh ấy và tôi đã kết hôn mà cô còn không chịu cuốn xéo”.

Gió càng lúc càng mạnh, da mặt Quý Đồng tê rần, cô đứng bất động tại chỗ.

Lúc này mà còn giữ vẻ gia giáo rởm đời của mình, Lục Giản Nhu quay người lại, chiếc xe đằng sau cũng dừng.

Quý Đồng không tin Lục Giản Nhu sẽ chịu để yên, đến nước này, cô chỉ có thể thẳng thừng nói ra điều kiện mà Lục Giản Nhu muốn: “Chỉ cần chị không nói với ông nội, bây giờ tôi sẽ đi”.

Lục Giản Nhu dừng chân nhưng không quay người lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đi? Năm đó cô cũng rời khỏi anh ấy, có tác dụng sao? Quý Đồng, cô ngu xuẩn quá khiên tôi thấy thật vô vị”.

Nói rồi, Lục Giản Nhu quay đầu liếc nhìn Quý Đồng, ánh mắt thấp thoáng nụ cười khiến người ta sởn da gà. Người đàn bà này lật mặt thật nhanh. Cô ta ngàn dặm xa xôi tìm đến đây đương nhiên không phải chỉ để cãi cọ.

Đường núi tối ôm, chiếc xe hộ tống Lục Giản Nhu đã khởi động. Hai người đàn ông từ trên xe bước xuống. Nhận thấy tình huống nguy hiểm, Quý Đồng xoay người bỏ chạy nhưng đã bị đối phương tóm lấy, lôi về phía xe.

“Lục Giản Nhu!” Lúc này, cô mới nhận ra ý đồ của Lục Giản Nhu. Cô muốn kêu cứu nhưng miệng nhanh chóng bị bịt lại, cổ tay đau nhức, cô ngửa đầu lên chỉ thấy ánh sao mờ mờ.

Lục Giản Nhu lạnh lùng nhìn Quý Đồng: “Yên tâm đi, tôi có cách để ông nội mãi mãi không biết, và cô cũng có thể biến khỏi mắt tôi. Một công đôi việc”.

Quý Đồng ra sức vùng vẫy, Lục Giản Nhu đắc ý, quay sang căn dặn người bên cạnh: “Đẩy xuống núi, làm cho sạch sẽ!”.

Dù xảy ra chuyện gì thì cũng có sao!

Đằng nào thì cả thành phố Tịnh cũng đã biết chuyện của Quý Đồng. Dụ dỗ đàn ông có vợ, thậm chí còn làm chuyện mất mặt ngay trong nhà mình, bây giờ mọi việc bại lộ nên bỏ về quê cũ rồi tự vẫn…

Quý Đồng không kịp suy nghĩ bất kỳ điều gì nữa. Ai đó bất ngờ đánh vào gáy cô.

Trong núi bắt đầu vang lên tiếng chim hót, cô thì đã chẳng còn sức lực để kêu cứu.