Tình Yêu Còn Mãi

Chương 12: Để cô ta chết vui vẻ




Công việc tương đối nhiều nên Hạ Khải Thành bận rộn đến tận chiều tối mới ra khỏi phòng sách. Hôm nay, Vi Lâm vừa đem tài liệu đến, vừa báo cáo cả tin tức trong nhà với Hạ Khải Thành. Anh ta đã cho người theo dõi tài xế của Lục Giản Nhu, biết chuyện tối qua phu nhân có hẹn ra ngoài ăn cơm.

“Cùng ai?”.

“Ngụy Thư, một bác sĩ trong quân đội, có chút giao tình với nhà họ Lục nhưng chắc không thân thiết lắm, vì cách đây mấy năm anh ta bị điều động đến vùng khác công tác. Anh ta mới được triệu hồi về thành phố ít ngày. Tôi đã điều tra rồi, Ngụy Thư không có gia thế chống lưng, chỉ là bạn bình thường của phu nhân thôi”. Vi Lâm ăn nói rất có chừng mực, “Tài xế chính mắt trông thấy người đàn ông này dường như có chuyện gì đó muốn nói với phu nhân nhưng sau cùng lại thôi”.

Hạ Khải Thành ngẫm nghĩ một lúc, song không có ấn tượng gì với cái tên Ngụy Thư cả. Sau khi vào làm dâu nhà họ Hạ, Lục Giản Nhu khá kín tiếng, rất ít giao thiệp với bên ngoài, có lẽ chỉ vì người kia mới đi xa về nên cô ta đồng ý ra ngoài ăn một bữa cơm.

Anh lại hỏi Vi Lâm: “Còn Cố Kim Đông?”.

Sự thận trọng của Lục Giản Nhu quả nhiên không hề thua kém bố. May mà cô ta là phận nữ nhi, không quá đề cao sự nghiệp tiền tài nên Bí thư Lục không dốc lòng bồi dưỡng. Bằng không, chẳng biết bây giờ cô ta có thể gây ra những chuyện kinh khủng thế nào.

Đã tốn hai năm ở bên cạnh cô ta, mất công đợi thêm chút nữa cũng không sao. Phụ nữ chung quy vẫn chỉ là phụ nữ, không thể giở mánh khóe gì cao siêu cả. Hạ Khải Thành căn dặn Vi Lâm tiếp tục để mắt tới Lục Giản Nhu: “Theo dõi sát cô ta, Lục Diệc Minh chắc chắn sẽ nói cho cô ta biết tôi đưa Quý Đồng đi, cô ta sẽ không chịu đựng thêm nữa đâu”.

Đúng như dự đoán anh, tối đó Bí thư Lục đi họp về ngang nhà họ Hạ, bèn tiện đường ghé thăm con gái. Bí thư Lục ngay từ đầu vốn không đồng ý cuộc hôn nhân này. Hạ Khải Thành không còn bố mẹ, người thân duy nhất của anh chính là Hạ lão gia, so về vai vế thì Bí thư Lục thấp hơn một bậc, thế nên ông ta không lấy gì làm vui vẻ với nhà thông gia. Hai năm nay, ông ta chưa từng bước chân đến nhà họ Hạ. Lần này cũng không ngoại lệ.

Cha con hẹn gặp nhau bên ngoài, bởi Bí thư Lục rất vội nên vừa gặp, ông ta đã hỏi ngay: “Hạ Khải Thành có về nhà không?”.

Sau khi Vi Lâm biến mất khỏi nội thành, Lục Giản Nhu đã nhận thấy có gì đó khác thường. Cô ta muốn đổi sang chủ đề khác, nhưng Bí thư Lục sớm đã có dự tính trong lòng. Ban đầu ông ta còn không rõ Hạ Khải Thành dẫn Quý Đồng đi rồi sẽ làm gì tiếp đó, nhưng bây giờ tìm khắp nơi mà không thấy người, rõ ràng Hạ Khải Thành đã giấu Quý Đồng đi.

Trông nét mặt con gái, Bí thư Lục biết ngay Hạ Khải Thành còn đích thân đi bảo vệ Quý Đồng.

Lục Giản Nhu bồn chồn không yên. Năm xưa, chính cô ta khăng khăng đòi kết hôn với Hạ Khải Thành, bây giờ dù cuộc sống không vui vẻ nhưng cô cũng không muốn để lộ ra trước mặt bố. Chồng mình yêu người phụ nữ khác, Lục Giản Nhu biết để mặt mũi ở đâu.

Hai bố con Lục Diệc Minh chỉ ngồi trò chuyện chốc lát rồi ai về nhà nấy. Lục Giản Nhu không về nhà ngay. Tài xế cũng không dám nhiều lời, thấy phu nhân tìm đến một nhà hàng, ăn tối và gọi rượu uống một mình. Lục Giản Nhu vẫn rất để ý đến thân phận, biết không thể uống say khướt ở đây nên chỉ gọi rượu vang và uống hết một nửa, vậy cũng đủ để cô ta nghĩ thông suốt được nhiều chuyện.

Lục Giản Nhu ngồi trong nhà hàng xoay trên tầng ba mươi, từ vị trí này có thể quan sát cảnh đêm toàn thành phố, những ánh đèn rệu rạo, những mộng tưởng của hàng ngàn người. Cô ta lặng lẽ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như thế suốt mấy tiếng đồng hồ, vậy mà vẫn không thể nghĩ ra Hạ Khải Thành đang ở nơi nào.

Chưa bao giờ Lục Giản Nhu muốn thừa nhận trong lòng mình cũng tồn tại một nỗi tủi hờn. Đó là biểu hiện của kẻ thua cuộc.

Chỗ cao không tránh được giá lạnh. Hôm nay ngồi ở đây, Lục Giản Nhu không tránh được để lộ những cảm xúc trong lòng mình.

Ai mà chẳng có một thời trẻ trung. Mấy năm qua Lục Giản Nhu luôn tin rằng sau khi kết hôn, mình hoàn toàn có thể thay đổi được Hạ Khải Thành. Anh nói năng dễ làm tổn thương người khác, nhưng đàn ông ai cũng lo giữ thể diện. Tuy cô ta phá hỏng chuyện tình cảm của anh nhưng cô ta có thể từ từ bù đắp. Cuộc sống này rất thực tế, đời người có quá nhiều ràng buộc, Quý Đồng không thể ở bên anh cả đời. Sau này Hạ Khải Thành sẽ hiểu anh và cô ta mới chính là người một nhà, sẽ hiểu được lòng tốt của cô ta.

Khi ấy, Lục Giản Nhu không ngờ Hạ Khải Thành lại nói quan hệ giữa bon họ chỉ là một cuộc giao dịch. Cô ta đã quên mất anh là một doanh nhân, nếu anh dễ dàng nhượng bộ thì đã không có ngày hôm nay.

Lục Giản Nhu nhìn chằm chằm hình ảnh mờ ảo phản chiếu qua tấm cửa kính, bất chợt hồi tưởng lại qua khứ. Quý Đồng mặc chiếc váy mà Hạ Khải Thành tặng, dáng vẻ gượng gạo chẳng hề xinh đẹp, nhưng trong mắt anh lại chỉ có duy nhất người con gái ấy. Lục Giản Nhu ước ao được trở thành người đó biết nhường nào. Hạ Khải Thành đã vô số lần vi phạm giao ước, còn cô ta thì chưa bao giờ nhận được bất kỳ hồi đáp tình cảm nào từ anh, vì thế cô ta quyết định ép buộc anh.

Lục Giản Nhu gọi điện cho Hạ Khải Thành, nhưng anh không nghe máy. Đây không phải lần đầu. Tất cả mọi chuyện dồn nén đến tối nay khiến cô ta không thể nhẫn nhịn được nữa. Cô ta úp mặt xuống bàn khóc nức nở. Một nhân viên phục vụ nhận ra cô ta, mọi người xúm lại bàn tán.

Những giọt nước mắt đêm nay không phải giả, Lục Giản Nhu quyết sẽ không để hai người họ sống yên ổn.

Khóc được khiến lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, Lục Giản Nhu đứng dậy vào toilet, gửi một tin nhắn sắp xếp công việc ngày mai, sau đó lau khô mặt, trang điểm lại và ra ngoài như thể không có việc gì, rồi lên xe về nhà.

Rạng sáng, tuyết đã ngừng rơi, trận tuyết lớn này đã góp sức làm giảm độ ô nhiễm không khí. Trong khi các tờ báo giấy quan tâm đến vấn đề môi trường thì báo mạng và những báo lá cải lại xôn xao về một chuyện khác.

Chỉ trong một đêm, tin tức đã bị xào nấu đến nỗi không nhận ra đâu là nguyên bản. Cuộc hôn nhân của Hạ Khải Thành và Lục Giản Nhu nảy sinh vấn đề, điều này khiến dư luận vô cùng kinh ngạc, bởi lẽ trước đó họ được coi là đôi vợ chồng kiểu mẫu. Người ta bàn tán về chuyện này khắp nơi, rốt cuộc cũng phải thừa nhận cuộc sống trong những gia đình giàu sang ngột ngạt nhường nào.

Thời buổi này, không có ảnh không chứng minh được điều gì. Thế nên một bức ảnh chụp lại hiện trường vụ tai nạn cách đây không lâu chính là bằng chứng tốt nhất. Trong ảnh, Hạ Khải Thành ôm Quý Đồng đi trên đường, bức ảnh đã qua xử lý nên không nhìn được thời gian địa điểm, chỉ thấy rõ Quý Đồng được che chắn trong chiếc áo khoác của Hạ Khải Thành. Gương mặt hai người sát gần nhau. Điều kích động dư luận nhất chính là dòng tiêu đề “Hạ phu nhân chịu khổ vì kẻ thứ ba”.

Mối quan tâm lập tức di dời đến “kẻ thứ ba” kia. Một cô gái trẻ chỉ dựa vào ngoại hình để với cành cao, bị những tờ báo lá cải viết bằng giọng điệu khó nghe. Bức ảnh thứ hai là một cô gái xinh đẹp với gương mặt u buồn, ngồi khóc trong một nhà hàng, dễ dàng nhận được sự đồng cảm của người xem.

Câu chuyện bỗng chốc trở thành chủ đề nóng hổi nhất ở thành phố Tịnh. Lục Giản Nhu lần này đã không màng thể diện mà ra mặt. Mục đích duy nhất là khiến Quý Đồng không thể bước chân ra đường, khiến cô mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời.

Cuộc chiến giữa những người đẹp không có chuyện nhường nhau dù một bước, thủ đoạn cao thấp cũng không quan trọng, Lục Giản Nhu hiểu rõ cái gì mới có thể uy hiếp Hạ Khải Thành xuất đầu lộ diện. Nước cờ này của Lục Giản Nhu đúng là khiến cả hai bên chịu thiệt, thậm chí ảnh hưởng đến thể diện nhà họ Hạ. Cô ta đương nhiên biết tin này không được lưu truyền lâu, rất nhanh sẽ có người xử lý mọi chuyện. Quả nhiên, đến trưa, nội dung các bài báo đều bị gỡ bỏ. Lục Giản Nhu không vội vàng, dẫu sao tin đồn đã được lan truyền, cô đón nhận ánh mắt căng thẳng của mọi người trong nhà, vẫn giữ thái độ ôn hòa nhã nhặn như thường lệ khi đến Vinh lầu thăm lão gia. Lục Giản Nhu cũng không quên căn dặn người làm: “Tuyệt đối không được để lão gia biết được những tin đồn kia, sức khỏe của ông sẽ không chịu được cú sốc lớn như vậy”.

Thế là nhà họ Hạ vẫn yên ắng như cũ, người làm đương nhiên không dám mở miệng nói linh tinh. Điều quan trọng nhất bây giờ là bảo đảm lão gia yên tâm dưỡng bệnh. Cùng ông ngồi xem tivi rồi ăn cơm, thái độ của Lục Giản Nhu vẫn rất bình thản, thế nên trong nhà cũng chưa đến mức loạn.

Nóng lòng đợi Hạ Khải Thành trở về để hỏi tội, Lục Giản Nhu thầm nghĩ, hẳn là giờ này anh đang trên đường về. Vậy mà đợi mãi, ngay cả một cuộc điện thoại cô ta cũng không nhận được.

Tuyết đã ngừng rơi một ngày nhưng sườn núi Yên Giao vẫn khoác một lớp áo trắng muốt, từ xa trông lại, mặt hồ gần như đã đóng băng. Mùa đông miền bắc thật sự lạnh lẽo. Nhưng sáng nay thức dậy, Quý Đồng vẫn muốn ra ngoài ngắm cảnh, Hạ Khải Thành bèn đồng ý. Ăn sáng xong, anh bảo cô mặc thêm áo rồi hai người cùng xuống lầu. Đúng lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, họ trông thấy Vi Lâm hớt hải đi vào.

Hạ Khải Thành đứng bên cạnh đợi Quý Đồng đội mũ, thấy vẻ mặt cứng nhắc của Vi Lâm, anh đoán được ngay trong thành phố đã xảy ra chuyện. Anh ra hiệu ngầm cho Vi Lâm bằng ánh mắt. Vi Lâm liếc nhìn Quý Đồng một cái rồi chủ động nói mình sẽ lên phòng sách chờ Hạ Khải Thành.

Quý Đồng không muốn đội mũ chút nào. Vừa nãy cô gội đầu xong đã sấy khô tóc, nếu giờ đội mũ ra ngoài, lát nữa trở về tóc sẽ bị hút dựng đứng lên trông rất khó coi. Cô kiếm cớ: “Ngoài trời không có gió, không cần đội mũ nữa nhé”.

Hạ Khải Thành kiên quyết: “Không được, giờ ngoài kia đang không độ, vừa tắm gội xong mau đội mũ vào”.

Cô đẩy cửa muốn chạy ra ngoài, ngốc nghếch cho rằng mình có thể trốn được giống Cherry, kết quả, nhanh chóng bị anh tóm lại. Cô cười xòa trước ánh mắt giận dữ của anh.

“Quý Đồng!”, Hạ Khải Thành thấp giọng gọi.

Cô cúi đầu cười một lúc, rốt cuộc vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời anh: “Được rồi, em đội, em đội là được chứ gì!”.

Hạ Khải Thành chỉnh lại mũ cho Quý Đồng, tiện tay cốc nhẹ vào đầu cô một cái. Anh nhìn cô qua gương, thở dài.

Rõ ràng cảm nhận được anh có tâm sự, nhưng cô không dám hỏi, một tay giữ mũ đi ra khỏi cửa.

Thật ra, cạnh Hòa Chân Viên cũng không phải núi sông hùng vĩ gì, chỉ có điều cảnh vật rất nên thơ, mỗi cành cây ngọn cỏ đều tràn đầy nhựa sống và không hề có bàn tay cải tọa của con người.

Thời tiết rất đẹp, đẹp đến nỗi Quý Đồng sợ rằng tất cả chỉ là giấc mộng ngắn ngủi, lúc tỉnh lại sẽ chỉ còn mình cô ngồi lạnh cóng trên ghế đá bờ sông hộ thành. Khó trách Quý Đồng cẩn trọng như vậy, bởi lẽ trước giờ cô chưa từng được trân quý, càng không có vận may, những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi đó đã lấy hết may mắn nửa đời trước của cô. Giờ phút này, cô thực sự lo lắng, rằng Hạ Khải Thành vừa mở miệng sẽ đưa ra một quyết định hệ trọng nào đó… rồi thậm chí không cần giải thích lý do, anh đã phán cô tội tử hình. Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên bước đến nắm lấy tay Hạ Khải Thành. Anh nhìn cô, không nói gì, hai người nhanh chóng xuống núi.

Tuyết trên đường đã được dọn sạch, chỉ còn chút ít sót lại đã tan chảy thành nước rồi nhanh chóng đóng băng, mặt đường vẫn trơn như cũ. Hạ Khải Thành dìu cô đi từng bước. Đây không phải nội thành nên đường ô tô không quá vòng vèo, nơi đỗ xe cũng khá gần, nhưng khi họ băng qua cánh rừng, Quý Đồng liền bịt tai lại vì lạnh.

Rất lâu rồi cô không ra ngoài chơi, tâm trạng thực sự rất vui. Thấy đường trơn bóng còn chạy ra nghịch, lát sau toàn thân đã ấm lên, chỉ có mặt là vẫn lạnh cóng.

Hạ Khải Thành kéo cô vào trong lòng, dùng áo khoác che lại để cô ấm hơn. Hành động này dường như là thói quen của anh. Trước đây, khi Quý Đồng chỉ là một cô bé gầy gò, nép trong ngực anh thì cảm thấy vô tư, còn bây giờ, cô đã hơn hai mươi tuổi, thực sự có chút ngượng ngùng.

Quý Đồng hờn dỗi nói: “Anh mặc ít áo mà sao không lạnh nhỉ?”.

Hạ Khải Thành bật cười, sao cô lớn rồi mà suy nghĩ lại như trẻ con vậy?

Anh vẫn không trả lời câu hỏi của cô, đi thêm một đoạn, thấy cô vẫn chưa hết băn khoăn, nắm chặt áo anh và nói: “Đàn ông đúng là không sợ lạnh”.

Hạ Khải Thành nắm lấy tay cô, cúi đầu nói: “Muốn so với anh phải không”.

Quý Đồng chợt thấy mùi nguy hiểm, khoảng cách hai người lại quá gần, cô bèn vội giải thích: “Không phải…”.

Cô ngẩng đầu. Vừa rồi anh kéo áo khoác để ôm cô vào lòng, khiến khăn quàng cổ bung ra. Cô vươn tay quấn lại cho anh.

Đoạn đường này được rải đá nên khá gập ghềnh. Hạ Khải Thành đành phải đứng lại đợi cô thắt xong khăn mới có thể tiếp tục di. Mùa đông, sương trong rừng dày đặc, đọng trên cành cây tầng tầng lớp lớp tạo nên khung cảnh long lanh huyền ảo.

Quý Đồng đứng đối diện với Hạ Khải Thành, bốn bề yên tĩnh, vòng tay anh trở thành nơi ấm áp nhất giữa thời tiết rét mướt này, ngay cả hơi thở của anh cũng khiến trái tim cô đập nhanh. Cô cố tình nấn ná lại thật lâu, mong thời gian trôi chậm đi một chút, thậm chí có bị chết cóng ở đây cô cũng cam tâm tình nguyện. Lúc này, cô bỗng cảm thấy tất cả những đau thương trước kia cũng không đến nỗi quá tồi tệ, nỗi bi ai lớn nhất chính là phát hiện ra trái tim vẫn nằm nguyên chỗ cũ.

Cô vẫn đắm chìm trong tình cảm đó, không thể ào bước ra.

Hạ Khải Thành sao lại không hiểu cô đang nghĩ gì. Nụ cười trên môi anh ngày càng tươi, anh nhìn cô chằm chăm. Ánh mắt này quá đỗi quen thuộc đối với Quý Đồng. Cô bỗng lấy hết can đảm kéo cái khăn buộc anh phải cúi thấp đầu, sau đó, cô bất ngờ hôn lên môi anh.

Rất hiếm khi cô chủ động như vậy, hôm nay dường như mọi ràng buộc đều đã bị phá bỏ, cái rét mướt cũng không hề ảnh hưởng đến sự lãng mạn.

Hạ Khải Thành khá bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng, anh ôm chặt cô như để đáp lại.

Một lúc lâu, anh mới buông cô ra, áp sát vào mặt cô, hỏi: “Em còn muốn đến bờ hồ không?”.

Quý Đồng gật đầu, đang muốn bỏ chạy thì anh chợt nói tiếp: “Anh thấy em… muốn quay về rồi”.

Tim cô đập như muốn rơi ra ngoài, lập tức kéo anh đi.

Mảnh đất này quả thực rất đẹp, ngoài sân golf phía xa thì toàn bộ đều là cảnh quang tự nhiên, không hề qua bàn tay kiến tạo của con người. Hồ nước cũng là tự nhiên, dù trời lạnh, trên mặt hồ đã bao phủ một lớp băng mỏng, nhưng phía dưới vẫn không bị đóng băng. Ra khỏi cánh rừng, Quý Đồng ngoảnh nhìn lại phía sau, những ngày đen tối vừa buông xuống khiến cảnh vật đều tiêu điều, chỉ có anh và cô đang tiến về phía trước, trở thành nhân vật chính của toàn bộ thế giới.

Hạ Khải Thành không cho phép cô đến quá gần hồ, cỏ bên bờ hồ bị chôn vùi trong tuyết, không nhìn rõ độ sâu, ngộ nhỡ trượt chân sẽ rất nguy hiểm. Anh đi cạnh cô, vừa đi vừa giới thiệu: “Thời tiết ấm áp thì chỗ này nở đầy hoa dại. Ban đầu người làm định nhổ hết nhưng anh thấy cũng khá đẹp nên bảo giữ lại”.

Bản thân Quý Đồng cũng không thích những thứ do con người tạo ra, một phần vì chúng quá đắt đỏ. Trước kia cô cũng sống giữa núi đồi, dù có thể đã quên nhiều thứ nhưng tình yêu với thiên nhiên thì vẫn luôn tràn đầy. Từ khi chuyển tới nhà họ Hạ, mỗi năm, Hạ Khải Thành đều dẫn cô ra ngoại ô thăm thú, hễ đi là cô lại muốn trở về. Cô thích gì, ghét gì anh đều nhớ rõ.

Quý Đồng đứng quay mặt về phía hồ, vươn vai hít một hơi thật sâu, toàn thân thả lỏng vô cùng dễ chịu. Lúc quay đầu lại, thấy Hạ Khải Thành đang nhìn mình chằm chằm, cô cười nói: “Đôi khi em cảm thấy, bố con em không nên tới sống ở thành phố Tịnh. Bố em quá lương thiện, không thích hợp với thành phố đầy rẫy sự tranh đấu này. Ở đây, con người ta buộc phải leo lên đầu kẻ khác, hoặc là cam chịu bị kẻ khác chà đạp mình. Giàu sang phú quý cũng không đổi được sự bình an. Hồi đó bố con em cứ ở lại Mộ Phủ có khi lại tốt”.

Hạ Khải Thành cũng không an ủi cô, mà chỉ hỏi một câu: “Em hối hận à?”.

Ban đầu, Quý Đồng chưa hiểu câu hỏi này lắm, khi quay sang nhìn vào mắt anh, cô mới vỡ lẽ. Năm cô mười tám tuổi, anh cũng từng hỏi cô như vậy.

Đó là một buổi xế chiều, mái ngói cố cung che khuất một nửa vầng trăng sớm. Hôm ấy không có gì đặc biệt hơn những ngày khác, nhưng cô lại nhớ rất rõ.

Bước vào tuổi trưởng thành, Quý Đồng buông thả bản thân hơn. Cô lén lút ra ngoài uống rượu với bạn bè, tuy không say, nhưng rượu vào khiến cô trở nên mạnh bạo hơn. Cô không về nhà ngay mà ngồi bên bờ sông hộ thành, gọi điện cho Hạ Khải Thành bảo anh đến đón.

Hạ Khải Thành vốn định để Vi Lâm đi thay nhưng lúc đó đang là giờ cao điểm, tắc đường kéo dài nên anh đích thân đi. Chạng vạng giữa hè, hình ảnh Quý Đồng lẫn trong dòng người đông nghịt, lẻ loi và chẳng có gì nổi bật, thế nhưng lại có thể chiếm hết mọi khoảng trống trong tim anh. Khi đến gần, anh mới phát hiện cô không hề say như cô nói. Cô đang đứng bám vào hàng rào bảo vệ đợi anh, bấy giờ anh mới thấy yên tâm.

Về sau, có cho cô thêm mười lá gan, cô cũng không dám làm bừa như thế nữa. Nhưng hôm ấy, cô hệt như một người say rượu, nhào tới ôm lấy Hạ Khải Thành.

Cô cố tình làm nũng anh, cho dù anh không thích bộ dạng đó của cô.

Giữa hai người chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, Hạ Khải Thành là người từng trải, chuyện tình cảm lại càng vững vàng. Trong khi đó, Quý Đồng đã không kiên nhẫn đợi được nữa.

Tuổi trẻ, con người ta ngây thơ và xốc nổi, vừa khóc vừa cười cũng không phải chuyện gì kỳ lạ

Trong lòng Quý Đồng như có một mầm non nhú dậy, mong đợi ngày xuân để đâm chồi nảy lộc. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hơi thở cô thoang thoảng mùi rượu, ánh mắt trong veo. Hạ Khải Thành vừa nhìn vào đôi mắt cô đã biết cô đang nghĩ gì. Anh nhàn nhã chờ đợi, kết quả, cô không gọi anh trai nữa mà ôm cổ gọi thẳng tên anh.

Hạ Khải Thành cảm thấy buồn cười nhưng vẫn để kệ cô.

Quý Đồng không hề có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, rõ ràng ngay cả một câu tỏ tình cũng không biết, chỉ gọi tên anh một cách tẻ nhạt, ấy vậy mà cũng có thể thiếu đốt cõi lòng anh.

Từ nhỏ, cô thích đấu khẩu với anh, chẳng dễ dàng gì anh mới có thể chăm sóc cô trưởng thành. Hôm đó, anh cố tình làm mặt hờ hững chọc giận cô.

Anh bảo cô về nhà, nhưng cô không chịu, bất ngờ hôn lên má anh rồi bật khóc nức nở giữa phố xá đông người. Hạ Khải Thành rốt cuộc không nhịn được nữa mà bạt cười. Anh ra lệnh cho cô buông tay. Mặt cô lúc ấy nóng rần lên, đầu óc mông lung không dám nhìn vào mắt anh. Dường như ấm ức bao năm đều thi nhau trào dâng, cô càng khóc to hơn. ấy vậy mà anh vẫn chỉ đứng cười khiến cô nổi cáu, cắn vào khóe miệng anh.

Hồ tiên ngẩn ra, lát sau, anh đưa tay lên lau. Quý Đồng bấy giờ mới biết sợ, nắm chặt vạt áo anh. Hai người im lặng đứng bên bờ sông hồi lâu. Không biết có phải vì rượu hay k mà hai má cô ửng hồng. Cô luống cuống không dám nhìn anh, qua một lúc mới lắp bắp: “Anh… Anh đừng tưởng không ai cần em. Em lớn rồi… Anh không cần em thì có người khác cần”.

Ánh mắt Hạ Khải Thành lóe lên sự giận dữ, nhưng vẫn không nói gì mà đột ngột lôi cô lên xe.

Bị anh đẩy vào hàng ghế sau, đầu óc Quý Đồng nhất thời choáng váng, đang định ngồi dậy thì Hạ Khải Thành đã đè cô xuống và hôn. Rốt cuộc cô đã biết một nụ hôn thực sự là như thế nào, hóa ra khi anh chủ động thì cô hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, chẳng mấy chốc đã hít thờ một cách khó khăn, chân tay mềm nhũn…

Từ bờ sông về nhà chỉ khoảng mười phút lái xe. Rõ ràng hôm ấy xe đi rất nhanh mà cô vẫn thấy chậm. Trong xe tối om, không ai nói lời nào.

Cô bị anh ôm trong ngực đến nỗi cả người mềm nhũn, không chỉ có mặt mà toàn thân cũng đều nóng ran. Cô dù sao cũng chỉ là con nhóc chưa hiểu sự đời, anh mới chỉ hơi động chạm đã khiến cô sợ đến cứng đờ, không dám tiếp tục làm bừa. Men rượu chưa hoàn toàn tan hết, Quý Đồng không biết mình trở về Tây viện bằng cách nào nữa, cô cảm thấy mọi dây thần kinh đều căng cứng, chân đứng không vững, vừa bước vào phòng liền bị Hạ Khải Thành áp vào sau cánh cửa.

Đêm đó, ánh mắt anh tối sầm, từ đầu đến cuối chỉ hỏi cô một câu duy nhất: “Em có hối hận không?”.

Quý Đồng vô thức bật khóc, cầm tay anh, liều mạng lắc đầu. Cô muốn anh biết mình đã trưởng thành, không phải cô bé ngốc nghếch lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo chân anh như xưa nữa.

Cô luống cuống chân tay không biết làm gì, nhưng biểu hiện bối rối đó lại trở thành tác nhân kích thích Hạ Khải Thành phải đầu hàng. Đêm ấy, anh hệt như một gã say, cả hai đắm chìm trong thứ tình cảm cuồng nhiệt…

Bao nhiêu ân oán trong quá khứ đều đã bị đóng băng bởi trận tuyết ngày hôm nay. Hòa Chân Viên tách biệt khỏi thế giới hỗn tạp, tạo cho hai người một khoảng không gian riêng tư để đeo đuổi những ý nghĩ của riêng mình.

Hạ Khải Thành lại hỏi cô câu hỏi kia. Năm xưa, anh đắn đo vì tương lai cô còn ở phía trước, hôm nay, anh lại sợ cô không chịu nổi miệng lưỡi người đời.

Con đường này quá khó đi, tuyết đã ngừng rơi nhưng không biết khi nào trời mới quang, mấy mới tạnh. Anh nhất định phải để cô suy nghĩ cho kĩ.

Hai người trầm mặc hồi lâu, Hạ Khải Thành bỗng lên tiếng: “Giờ em trưởng thành rồi, anh nói rõ cho em biết, đừng ngụy biện bằng cách nói là đang lợi dụng anh. Từ khi ông nội đưa em về nhà, anh đã là anh trai của em, việc của em đương nhiên là anh phải lo, đây là trách nhiệm của anh. Thầy Quý cũng là người thân của anh, anh sẽ không để ông ấy ở trong tù chịu khổ đâu”. Anh ngừng một lát, “Nhưng… Quý Đồng, có nhiều việc rất khó thực hiện, quá khứ đã qua đừng nên nhắc lại, việc cần làm bây giờ là phải đối mặt với hiện thực. Hiện thực chính là, nếu em chọn ở lại bên cạnh anh thì phải chịu nhiều khổ sở”. Anh có thể ích kỷ giấu cố đi, nhưng cả hai người đều rõ đây không phải kế lâu dài, có quá nhiều thứ cô buộc phải đối mặt.

Hạ Khải Thành không vội vàng yêu cầu đáp án, Quý Đồng cũng chưa trả lời ngay. Anh dẫn cô đi ven hồ được nửa vòng thì quay về, nhiệt độ ngoài này quá thấp, phong cảnh thì chẳng có gì đẹp, tay cô đã cóng, anh không muốn đợi thêm nữa. Lúc trở về hai người vẫn đi con đường nhỏ trong rừng, Quý Đồng dừng lại, hỏi anh: “Anh muốn em ở lại bên cạnh anh sao?”.

Giọng nói của cô bình thản như thể mọi thứ đều có thể gạt bỏ sang một bên.

Hạ Khải Thành nở nụ cười nhẹ nhõm: “Anh mong em ở lại!”.

Nét mặt cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng, tựa như không còn vấn đề khó khăn nào nữa, Quý Đồng chỉ có một yêu cầu với anh: “Chúng ta hãy rời khỏi thành phố Tịnh mấy ngày nhé?”.

Hạ Khải Thành không định hỏi nhiều nhưng cô đã tự bổ sung: “Vườn chè Mộ Phủ…bây giờ còn có thể đến đó nữa không? Em muốn về thăm.”.

Anh ôm lấy cô, dịu dàng đáp: “Được, ngày mai chúng ta đi”.

Hai người quay về biệt thự Chân Hòa Viên.

Vi Lâm lúc này đã vô cùng sốt ruột, vừa thấy hai người bước vào nhà đã vội vàng theo Hạ Khải Thành lên gác. Quý Đồng thấy bộ dạng của Vi Lâm cũng đoán được đã xảy rac chuyện không hay. Nhưng Hạ Khải Thành có vẻ không muốn nói nhiều với cô, chỉ căn dặn: “Không phải chuyện của thầy Quý, em đừng lo!”.

Cô không hỏi gì nữa, cúi xuống bế Cherry đang đi lòng vòng dưới chân mình rồi tiện tay cầm lấy chiếc ipad trên bàn theo. Hồ tiên đi đến cửa phòng sách, bỗng dừng chân, lấy lại chiếc iPad trong tay Quý Đồng: “Đừng xem nhiều hại mắt, chiều nay anh cho người đi sắp xếp, sáng mai chúng ta khởi hành, em xem cần mang gì thì viết vào giấy”.

Lúc này thì Quý Đồng thật sự lấy làm lạ. Cô đâu có ốm, mấy ngày nay đều nghỉ ngơi thoải mái, thần sắc tươi tắn lên nhiều, đâu đến nỗi khiến anh phải lo lắng như vậy. Nghĩ thế nhưng cô vẫn nghe lời anh, trở về phòng mình. Vi Lâm và Hạ Khải Thành cũng đi thẳng vào phòng sách, cô không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa. Cô bật tivi lên để nghe ngóng tin tức, tuy nhên giờ này đang phát bản tin buổi trưa, cô tìm một lượt cũng không có chương trình phím bên lề nào, có lẽ nếu xảy ra chuyện gì cũng phải đến tối mới lan truyền.

Mặc dù vậy, trong lòng Quý Đồng vẫn có dự cảm không hay. Cô đang mải mê suy nghĩ thì thấy Cherry ngã từ trên giường xuống. Lúc này cô bế nó vào đây thì để mặc nó chơi một mình, thỉnh thoảng cũng biết làm nũng. Quý Đồng nằm trên giường suy nghĩ cả buổi, vẫn chẳng thể nào yên tâm. Hạ Khải Thành muốn cô sống vui vẻ, nhưng việc này từ đầu đến cuối đều liên quan đến cô, cô không thể làm ngơ được.

Cô bèn mở điện thoại lên mạng xem, không tốn nhiều thời gan mà cái gì cũng có. Một vài trang web còn chưa kịp đổi tiêu đề, chỉ đọc vài câu cũng biết trong thành phố đang xảy ra chuyện gì.

Cô bị người ta chụp trộm.

Quý Đồng nhìn chằm chằm màn hình, lần đầu tiên cô thấy bố cô bị giam trong ngục đúng là một chuyện may mắn, vì bố sẽ không đọc được những tin tức này. Có kẻ muốn ép cô vào đường cùng, cô có thể nhẫn nhịn, nhưng bố cô đã cố gắng gửi cô lại nhà họ Hạ, nếu biết việc mà cô đã làm, bố cô sẽ nghĩ sao đây?

Hạ Khải Thành đã kết hôn, điều này không thể thay đổi.

Còn ông nội nữa… Ngộ nhỡ ông biết được…

Khi quyết định lên mạng tìm tin tức, Quý Đồng đã làm tốt công tác tư tưởng, nhưng lúc này, cô thực sự không thể ngồi yên. Cô đến gõ cửa phòng sách.

Vi Lâm đã báo cáo xong mọi chuyện với Hạ Khải Thành, sắc mặt cũng không đến nỗi khó coi: “Nhữn gì có thể lấy lại đều đã lấy cả rồi, tuy nhiên các trang mạng đều có lưu trữ, muốn xử lý sạch sẽ cần khá nhiều thời gian. Hơn nữa, kẻ chủ mưu lần này hoàn toàn không cân nhắc thể diện của mọi người…”.

Đã đến người này, còn thể diện nào nữa để mà giữ.

Hạ Khải Thành nhìn Vi Lâm: “Không cần phải nghi ngờ ai cả, nhất định là Lục Giản Nhu làm”.

Vi Lâm thật ra cũng đoán được, nhưng về tình về lý, nếu Hạ Khải Thành không mở lời, anh ta sẽ không nhắc đến phu nhân. Hơn nữa bình thường, dù có làm loạn thì Lục Giản Nhu cũng luôn biết cách giữ hình tượng cho bản thân. Lần này, cô ta đúng là đã rơi vào bước đường cùng, chó cùng dứt giậu, hoàn toàn mất lý trí.

Vi Lâm dắn đó: “Có lẽ Bí thư Lục đã nói với phu nhân chuyện anh đưa cô Quý Đồng đi, thế nên phu nhân mới không nhẫn nhịn nữa”. Vừa nói đến đây thì tiếng gõ cửa của Quý Đồng vang lên, Vi Lâm bèn hạ thấp giọng, “Việc thu dọn hậu quả không có vấn đề gì, dù sao đây cũng là những chuyện vô vị, nghĩ cách che đậy là được. Tôi chỉ sợ cô Quý Đồng không chịu nổi, việc anh ết hôn với phu nhân…”.

Ra hiệu cho Vi Lâm đừng nói nữa, Hạ Khải Thành dặn dò: “Vấn đề này giao cho cậu, tuần sau chúng tôi trở về mọi chuyện phải được xử lý sạch sẽ, tìm chuyện khác đánh lạc hướng truyền thông đi”.

“Còn phu nhân thì sao ạ?”.

Hạ Khải Thành cũng không trả lời, ngẩng đầu ý bảo Vi Lâm đi mở cửa.

Quý Đồng bước vào, thấy hai người có vẻ vẫn đang bàn công việc nên chưa vội nói ngay. Vi Lâm không ở lại lâu, anh ta nói phải đi đặt vé máy bay ngày mai rồi rời khỏi phòng.

Quý Đồng và Hạ Khải Thành chỉ cách nhau một chiếc bàn gỗ lim. Dù có gặp phải khó khăn gì, vẻ mặt anh vẫn rất bình thản, không hề có một chút bối rối. Ánh mắt anh nhìn cô như thể chẳng có chuyện tội tệ gì xảy ra.

Điều này khiến cô bình tĩnh hơn: “Anh không cần lo lắng cho em, em biết là người ngoài cố ý gây chuyện, em hiểu việc này… Mấu chốt là ông nội chưa khỏi bệnh, ngộ nhỡ để ông thấy thì làm sao đây?”.

Cô nói xong có chút tự giễu, có lẽ đã là thói quen rồi. Trong quá khứ cô đã phải chịu những nổi đai khổ còn lớn hơn thế này nhiều, hôm nay cùng lắm chỉ là những lời đàm tiếu của thiên hạ mà thôi. Cô nên biết ơn những khó khăn mình đã trải qua trước kia, để đến bây giờ có thể tỉnh táo suy nghĩ và bình thản đối diện với mọi thứ. Kêu khóc om sòm lúc này đâu có tác dụng gì chứ?

Hạ Khải Thành cũng không giấu cô nữa: “Không sao cả, tối nay mọi tin tức sẽ bị phong tỏa hết. Ở nhà có Vi Lâm trông chừng, không ai dám nói năng lung tung đâu”.

Quý Đồng nghĩ, từ khi ông nội bị bệnh đã không tiếp xúc với nhiều người ngoài nên cũng cảm thấy yên tâm hơn.

“Vậy còn chị dâu…”

Cho dù Lục Giản Nhu có rộng lượng đến đâu cũng khó lòng bỏ qua được chuyện này.

Hạ Khải Thành bị câu hỏi của cô làm cho bực bội, lên tiếng cắt ngang: “Gọi chị dâu trơn tru quá nhỉ? Lấy đâu ra chị dâu, em không có chị dâu!”.

Quý Đồng im bặt.

Bình thường, Hạ Khải Thành ở trong phòng đọc sách rất lâu, vì vậy đây có thể coi là căn phòng bề bộn nhất trong nhà. Bàn sách dài và rộng, cơ hồ chia tách hai người ở hai nơi cách biệt. Quý Đồng biết tất cả vật cản vẫn con đó, nhưng bản thân lại chẳng thể giúp được gì, vì thế cô không nhiều lời nữ, quay người định rời đi.

Hạ Khải Thành bỗng dưng nhoài người tóm lấy cánh tay cô, kéo lại phía bàn. Lưng bị va đập mạnh khiến Quý Đồng kêu lên một tiếng. Hạ Khải Thành tiếp tục giữ chặt bả vai cô, đè cô nằm xuống. Anh không quên dùng tay đỡ để đầu cô không bị đụng vào bàn. Cảm giác mát lạnh từ mặt bàn xuyên qua lớp áo vào lưng cô. Cô không biết vì sao anh bỗng nổi cơn điên, đang định lên tiếng oán trách thì lại trông thấy gương mặt đảo ngược của anh phía trên đầu. Tư thế này thật sự quá lộ liễu.

Thấy anh cúi mặt xuống, Quý Đồng chợt cảm thấy nhịp thở của mình như khựng lại. Tay anh đặt trên mặt cô nóng ran, trong khi lưng thì mát lạnh, hai cảm giác đối nghịch đan xen khiến cô vô cùng khó chịu. Anh giữ lấy mặt cô, thấp giọng nói: “Ngoan nào, đừng nói những lời chọc tức anh như thế nữa!”.

Quý Đồng vốn đã nghĩ thông mọi chuyện, nghe Hạ Khải Thành nói vậy, bỗng dưng thấy tủi thân, vùng vẫy nói: “Có người tung tin đồn nhảm sau lưng, việc ở biệt thự Đông Hồ cũng có người nhìn thấy, đây đâu phải lần đầu…”.

Tin đồn ở công ty cô không biết ngọn nguồn từ đâu, hôm nay lại xảy ra chuyện này. Hạ Khải Thành bị đồn thổi ngoại tình sẽ liên lụy đến thể diện cả hai gia đình, ai dám tùy tiện đi nước cờ lớn đến vậy chứ?

Hạ Khải Thành thở dài: “Chính em cũng ý thức được đây không phải lần đầu, vậy vì sao không nghĩ xem mấy vụ này có những ai ở hiện trường? Quý Đồng, em quá ngốc hay Lục Giản Nhu quá thông minh? Cô ta nhúng tay vào mà em không nhận ra sao?”.

Quý Đồng muốn nói rằng mình đã hiểu rõ, nhưng lời đến đầu môi lại nuốt trở vào.

Cô cho rằng, Lục Giản Nhu chỉ là quá tức giận nên mới dùng mọi cách để cứu vãn cuộc hôn nhân của mình. Cô ta nghĩ cách ép cô phải đi, khiến cô không chốn dung thân.

Cuộc tình tay ba luôn chung đích nhưng khác đường, bất kể cô gái nào cũng muốn đứng ra bảo vệ tình cảm của mình. Lục Giản Nhu làm những điều này có gì sai chứ?

Lương tâm cảm thấy áy náy, Quý Đồng đẩy tay Hạ Khải Thành ra: “Để em dậy!”.

Hạ Khải Thành nâng cô ngồi dậy. Hai người chẳng ai nói gì. Khóe mắt Quý Đồng đã ửng đỏ, hỏi anh: “Hồi đó… có phải anh rất thích chị ấy? Khi anh quyết định kết hôn ấy?”.

Cho đến tận bây giờ cô cũng không thể hiểu được những cuộc xã giao của anh, huống hồ khi ấy còn trẻ. Mỗi lần xuất hiện giữa đám đông trong những cuộc gặp gỡ xã giao, Hạ Khải Thành luôn trở thành tiêu điểm. Đàn ông thường có đôi lúc xúc động nhất thời, thì thế, Quý Đồng đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

Cô cứ ngỡ anh sẽ suy nghĩ hồi lâu mới trả lời, nào ngờ, anh lập tức nói: “Không hề”.

Thấy cô không lên tiếng, anh tiếp tục: “Anh cũng không thích em. Em hay tự ti, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Rõ ràng có những điều em không thích, nhưng em vẫn giả vờ thích vì người khác. Bao nhiêu tật xấu của con gái, em đều đủ cả, không phép tắc, hay quên, nói dối…”.

Quý Đồng bất lực lắc đầu, muốn anh đừng nói nữa. Nhưng anh chưa chịu dừng: “Tuy vậy, anh lại sẵn sàng khoan dung với em”.

So với việc trả lời có thích hay không, thì hai từ “khoan dung” mới là tình yêu lớn nhất.

Quý Đồng chợt thấy khóe mũi cay cay, cô nhảy xuống định chạy ra ngoài nhưng Hạ Khải Thành kịp chặn phía trước: “Anh chỉ có thể khoan dung với một mình em thôi”.

Cô không nói được lời nào, gắng sức kìm nén nước mắt. Cô đứng ở đây mà tâm trí như quay về lúc mười mấy tuổi.

Có đêm, cô nằm mơ thấy người ta chỉ trích mình không phải con cháu trong nhà, dùng mọi cách khiến lão gia cho cô mang họ Họ. Giật mình tỉnh lại, cô lang thang đi trong sân, tất cả người làm trong nhà đều khiến cô cảm thấy bất an. Mãi khi thấy Hạ Khải Thành trở về, sắc mặt cô mới tươi tỉnh hơn một chút.

Ngày ấy, anh luôn bắt cô phải đường hoàng ngẩng cao đầu mà bước đi, anh nói: “Có anh ở đây rồi, em không phải cúi đầu trước bất kỳ ai”.

Vì sự tự ti của cô sẽ khiến anh mất thể diện.

Từ đó, cô bắt đầu học cách đón nhận ánh mắt soi mói của người khác. Mỗi lần đánh mất niềm tin vào bản thân, chỉ cần nhớ tới người anh trai Hạ Khải Thành, cô lại thấy kiên cường hơn.

Hóa ra, trên đường đời, anh đã dạy cho cô quá nhiều thứ, cô không thể quên, càng không thể báo đáp.

Những lời vừa rồi của Hạ Khải Thành khiến Quý Đồng xúc động đến nghẹn ngào. Cuộc tình hơn mười năm nói ra thì dài, nhưng cuối cùng lại được tóm gọn bằng sự khoan dung của anh.

Lúc này thật chẳng nên khóc một chút nào, nhưng Quý Đồng lại không thể kiềm chế, cô quay người đi, rất lâu mới bình tĩnh lại. Hạ Khải Thành nhiều tuổi hơn cô, dường như anh đã được định sẵn luôn đứng ở vị trí chờ đợi. Anh vất vả đợi đến khi cô trưởng thành, tiếc rằng thế sự khó lường, bây giờ nếu ở bên cạnh anh, cô nhất định sẽ hứng chịu đủ mọi tội danh, phải chờ đợi anh xóa bỏ mọi tai bay vạ gió, phải chờ đợi thời điểm thích hợp để anh đưa ra lời giải thích. Lần này quyền lựa chọn thuộc về cô.

Quý Đồng khẽ nói: “Em đợi anh”.