Tình Yêu Chốn Đô Thị

Chương 12: Chương 12





Cô gái ướt sũng bước sang một bên cúi xuống nhặt túi sách, như thể cô ấy chuẩn bị rời đi.
Mùa hè nắng gắt, nhưng không có nghĩa là gió không lạnh.
"Kiều Ân."
Vương Hạo Hiên gọi cô dừng lại, cởi áo khoác ra khoác lên vai cô, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nói:
"Em đi đâu vậy? Anh đưa em đến bệnh viện."
Cô có làn da trắng, vì vậy dù là một vết thương nhỏ cũng dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường.
Ngay lập tức, Vương Hạo Hiên phát hiện ra vệt máu trên cổ cô, những vết xước nhỏ hiện lên chiếc cổ trắng như tuyết của cô.
"Vương Thần cào lên cổ em sao?
Anh biết đứa trẻ đó? Kiều Ân sờ cổ, tay nhớp nháp một hồi, hình như lại chảy máu.
Thằng nhóc rơi xuống nước sợ lắm! Không sao đâu, không cần đến bệnh viện.
Anh nhìn thấy máu trên tay của em.
Vương Hạo Hiên nắm chặt cổ tay cô, dùng sức đẩy lòng bàn tay ra, lòng bàn tay trắng như sứ của cô hiện ra một vệt đỏ tươi.

Anh mím đôi môi mỏng, đôi mắt thăm thẳm ấy giờ đây sâu thẳm và trĩu nặng:
Đi bệnh viện!"
Kiều Ân không cách nào rút tay ra, thái dương giật giật, trong mắt tràn đầy kháng cự cùng phiền muộn.

Chỉ là vết thương nhỏ thôi, mua thuốc tây ở hiệu thuốc về rửa đi là được.”
Vì bệnh của Kiều Thanh trước đây cô đã đến bệnh viện quá nhiều lần, từ lâu hai từ bệnh viện trở nên nhạy cảm với cô!
Vương Hạo Hiên hoàn toàn không để cô có cơ hội biện minh, biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ cao quý không khỏi cự tuyệt, anh nắm tay cô không buông.
"Đi bệnh viện, nếu không anh sẽ gọi cho ông của em! Em chọn đi!"
Kiều Ân: "?"
Có chuyện gì với anh ấy vậy?
Từ bên ngoài đám đông, Trạch Dương cũng vội vã chạy tới.
Xin lỗi, cho tôi qua!"
Xuyên qua đám đông, Trạch Dương thoáng nhìn thấy người đàn ông nổi bật trong đám đông, lúc này cầm cổ tay một cô gái, cô gái có làn da trắng nõn, đôi chân gầy thẳng tắp.

Trang phục hơi quen quen, hình như mình đã thấy ở đâu rồi...
Trạch Dương đến gần, liếc mắt liền nhận ra khuôn mặt thanh tú kia.

Trong đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ kinh ngạc, buột miệng nói:
"Ân Ân? Sao em lại tới đây?"
Kiều Ân không ngờ anh ấy cũng tới, bây giờ cô không chỉ đau đầu mà còn cảm thấy bụng dưới hơi đau, không biết có phải do ngâm mình trong nước quá lâu hay không.
Sự chú ý của anh ấy tập trung vào Kiều Ân, khi thấy Kiều Ân ướt sũng, khuôn mặt Trạch Dương bỗng tối sầm, đột nhiên trở nên lo lắng:
Hai người làm sao vậy, tại sao Ân Ân lại ướt sũng thế? Tại sao tay lại dính máu thế kia?"
Trạch Dương lớn hơn cô một hai tuổi, may mắn là ông nội và bố Kiều Ân không có ở đây.

Nếu nhìn thấy Kiều Ân như thế này, nhất định sẽ đánh chết anh ấy!
Trạch Dương nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi Vương Hạo Hiên:
"Vương tổng, Vương Thần đâu? Tại sao tôi không thấy cậu ấy đâu? Cậu ấy không sao chứ?"
Trạch Dương rất khẩn trương hỏi.
Vương Thần là bảo bối của cả nhà họ Vương, không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cũng tốt.

Nhưng lỡ như có chuyện gì, chắc họ sẽ lật tung cả thành phố này lên mất!
Vương Hạo Hiên liếc sang một bên, như thể chỉ là vô ý.


Nhưng Kiều Ân cảm thấy ánh mắt hung hăng đó đang nhìn mình, cô nhíu mày khi bụng càng đau hơn, chắc chắn là bà dì tới rồi.
Nhìn cái liếc mắt của Vương Hạo Hiên, Trạch Dương há to miệng, tới có thể nuốt một quả trứng gà:
Ý cậu nói...!Ân Ân?!
Kiều Ân biết bơi sao? Tại sao anh ấy lại không biết?
Vương Hạo Hiên cởi áo khoác đưa cho Kiều Ân, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi màu đen, hơi để lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Cổ của Kiều Ân bị Vương Thần cào trúng, tôi định đưa cô ấy đến bệnh viện."
Trạch Dương nhìn vết thương trên cổ Kiều Ân, trên mặt tràn đầy đau đớn, không chút nghĩ ngợi nói:
"Tôi đi với cậu! Để tôi lái xe!"
Kiều Ân vốn không muốn đi bệnh viện.
Vậy là không ai hỏi ý kiến ​​của cô ấy à?
Trong bệnh viện.
Bệnh viện thành phố luôn trong tình trạng quá tải, người đăng ký vào khoa cấp cứu xếp hàng từ bên trong bệnh viện ra hành lang bên ngoài.

Vương Hạo Hiên hình như có quen biết người trong bệnh viện, nên trực tiếp dẫn Kiều Ân đến dãy phía Nam, đi qua khoa ngoại trú.
Phía Nam thuộc khu VIP, trước đây Kiều Thanh thường đến đây để khám bệnh, chi phí ở đây đắt hơn phòng khám ngoại trú rất nhiều.
Đã đến tầng một.
Trạch Dương ra ngoài gọi điện thoại.
Một người của bệnh viện vội vàng đi tới, nói cái gì đó với Vương Hạo Hiên, anh xoay người nói với cô:
Em ở đây chờ một chút, anh sẽ lập tức quay lại!"

Kiều Ân cũng không thèm để ý, gật đầu tìm một góc ít người.

Tùy ý cầm trên giá một quyển sách tuyên truyền về kiến ​​thức y học phổ thông đọc cho qua thời gian.
Không để ý, nhóm người Kiều Thanh, Triệu Doanh và bạn của cô ta đang đi xuống cầu thang.
Vân Ly ánh mắt sắc bén, từ xa đã nhìn thấy Kiều Ân đứng ở trong góc đại sảnh, cô ta chỉ vào người nào đó, kinh ngạc nói:
"A, kia không phải Kiều Ân sao?"
Kiều Thanh được Triệu Doanh đưa đến gặp bác sĩ điều trị của cô ta, bác sĩ điều trị đã kê một cặp thuốc an thần cho cô ta một cách tượng trưng.
Sắc mặt vốn dĩ sắc hồng hào của cô ta, khi nhìn thấy Kiều Ân lại trở nên trắng bệch.
Cô ta bất giác nắm lấy cánh tay Triệu Doanh, mở miệng nhẹ giọng nói:
Sao chị ấy lại ở đây?
Triệu Doanh thấy cô đang đứng ở đại sảnh, cổ tay cầm tập tài liệu của cô trắng nõn, chiếc cổ mảnh khảnh hơi cúi xuống.

Anh ta có thể nhìn thấy từ khoảng cách xa như vậy, hàng lông mi của cô rủ xuống như một cái quạt nhỏ...
Kiều Ân xinh đẹp, trong sáng mạnh mẽ, khác hẳn với Kiều Thanh yếu đuối cần che chở.
Vẻ đẹp đó quá hoang sơ!.