Tình Yêu Chỉ Là Phù Du Sao?

Chương 4: Yêu đương thật là phiền




Tôi vẫn đều đều đến trường như thế, tôi cũng không nhớ rõ là từ ngày gặp anh Vỹ đã cách được mấy ngày rồi. Hôm nay lớp tôi có tiết thể dục. Mấy bài thể dục nhịp điệu chẳng làm tôi thích thú tí nào cả. Tôi lại thích chơi cầu lông cùng bóng chuyền hơn. Lớp tôi cũng có vài bạn cao ráo chơi mấy môn này giỏi phết. Điển hình chính là bạn phó phong trào Đặng Quốc Minh chơi bóng chuyền rất giỏi, mỗi tư thế đánh bóng đều rất đẹp. Có một số bạn nữ lớp tôi rất ái mộ bạn ấy thậm chí cả những bạn nữ của lớp khác nữa.

Tôi cùng nhỏ Linh cầm mỗi đứa một cây vợt cầu lông chuẩn bị ra sân thực hành đánh vài quả. Trùng hợp thay nhỏ này cũng rất thích cầu lông. Chỉ đáng tiếc là kĩ thuật của hai đứa tôi đều không tốt lắm chỉ thuộc dạng tàm tạm mà thôi.

Tôi cùng nhỏ Linh đánh đến mồ hôi chảy đầm đìa nhưng mà cũng rất thú vị. Đánh một lúc thầy thể dục cho chúng tôi giải lao vài phút. Tôi cùng nhỏ Linh kiếm một gốc bàng ngồi xuống nghỉ. Sân trường tôi rất rộng lại phân chia thành nhiều sân. Một tiết có thể học đồng thời đến bốn năm lớp. Cho nên nhìn sân trường vào những tiết thể dục như thế này rất đông đúc, rất vui nhộn. Tôi cùng nhỏ Linh cùng ngồi bình luận về mấy pha bóng chuyền. Còn có cả bóng rổ của khối mười hai. Tôi cùng nó còn bàn luận về mấy pha bóng của Vĩnh. Tên này thấy vậy mà chơi bóng chuyền giỏi ra phết. Nhỏ Linh đột nhiên vươn tay vỗ vai tôi một cái.

- Ê, mày nhìn xem đó không phải anh Trường sao? Kĩ thuật bóng rỗ thật tốt.

Tôi nhìn theo hướng nó đúng là nhìn thấy anh Trường. Dáng anh cao cao mà nhanh thoăn thoắt trong sân bóng. Anh rực sáng hơn tôi nghĩ cho nên tôi không tài nào chạm đến được. Trong thâm tâm tôi lại dâng lên một chút cảm giác ngưỡng mộ.

Tôi thấy anh ném một quả bóng xoay tròn quanh rỗ rồi rơi vào. Tôi thấy anh khoát vai vài người bạn tựa như chuẩn bị nghỉ mệt. Vô tình anh nhìn về phía tôi, tôi hơi mỉm cười. Anh đưa tay vẫy vẫy tôi, tôi cũng chỉ có thể đáp lại. Vì quá xa tôi không nhìn ra nét mặt anh nhưng tôi có thể biết anh đang cười. Một nụ cười hòa nhã luôn thường trực trên môi.

Tiết thể dục trôi qua trong mớ cảm xúc hỗn độn đó của tôi. Cho đến về sau khi đã là sinh viên đại học mỗi lần nhìn thấy anh Trường tôi vẫn nhớ cảm giác ngưỡng mộ lúc đó.

Chớp mắt một cái lại đến kì thi cuối năm. Tất cả bạn học của tôi ai nấy đều bắt đầu tập trung ôn bài. Thế mà ở cái thời khắc này vẫn có rất nhiều chuyện xảy ra. Chuyện tôi cảm thấy mơ hồ nhất chính là tôi vào thư viện và gặp người đó thường xuyên hơn. Mỗi lần nhìn thấy người đó không biết tại sao tim tôi lại đập lệch nhịp. Tôi cũng chẳng dám đến gần để chào hỏi hầu như mấy lần đều là anh ấy nhìn thấy tôi. Tôi còn nhớ vào một ngày cuối tuần, tôi vào thư viện trả sách tham khảo. Tôi vừa trả xong định ra về lại đụng mặt anh ấy ở cửa thư viện. Anh nheo mắt nhìn tôi mỉm cười :

- Em sao mỗi lần thấy anh đều trốn thế?

Tôi cười cứng ngắc :

- Làm gì có ạ.

- Thật không? Chuyện anh gạt em, em vẫn còn giận à?

Tôi không biết nên nói thế nào cho anh quên đi chuyện kia. Kể từ ngày nhỏ Quyên nói câu kia trước mặt các bạn trong lớp, tất cả mọi người đều nghĩ tôi chính là bạn gái của anh. Anh cũng không giải thích, tôi càng giải thích người ta lại càng không tin. Cho nên để dẹp bỏ tin đồn kia tôi chỉ còn cách không cùng anh xuất hiện cùng một chỗ.

- Em, em không có giận. Em có việc bận về trước đây ạ.

Tôi cuống quýt ra về. Tôi không thấy anh hỏi gì nữa. Tôi hơi liếc mắt nhìn hình như anh vẫn đứng đó, ánh mắt vẫn nhìn theo tôi. Dường như đó là một ánh mắt bất đắc dĩ.

Rồi mấy ngày kế tiếp, tôi cũng không còn nhìn thấy anh Vỹ. Cho dù là tình cờ cũng không. Tôi có cảm giác rất trống rỗng. Nhưng rất nhanh tôi cho cảm giác đó qua một bên.

Lại đến những ngày bình lặng, tôi thong thả đến lớp thong thả đọc sách. Nhỏ Linh lôi kéo tôi ra ngoài sân. Thật ra chẳng làm gì cả, nó chỉ kéo tôi ra ngoài ngồi dưới tán bằng lăng. Hè lại đến, bằng lăng nở rộ màu tím phủ quanh gốc.

Tôi tìm một băng đá ngồi xuống lại lấy một quyển sách ra đọc. Nhỏ Linh thuộc loại người thích hưởng thụ, nó sai Vĩnh đi mua cả mấy thứ đồ ăn vặt đến cho nó. Nó nhàn nhã ngồi cạnh tôi gặm bánh đôi lúc lại cãi cọ chí chóe với Vĩnh rồi rượt nhau quanh gốc bằng lăng. Ôi chao, nó mặc áo dài trắng cơ đấy, thế mà ham hố chạy vô cùng. Tôi lắc đầu bất lực.

Đột nhiên tôi không nghe tiếng hai đứa nó đùa giỡn nữa, lúc tôi ngẩng mặt lên lại nhìn thấy một người mất tích mấy ngày trước.

- Anh đến khi nào thế ạ?_mắt tôi dáo dác nhìn quanh tìm kiếm hai bóng dáng kia nhưng tụi nó tung tăng quang minh chính đại nắm tay nhau đi vào lớp.

Hình như tôi bị bán nữa rồi.

Tôi cảm thấy mình lại bị phản bội một cách triệt để. Anh Vỹ nhìn tôi rồi ngồi xuống bên cạnh.

- Vừa mới đến. Mấy ngày nay anh bận việc.

Tôi gật gù nhưng sao đó giật mình. Anh đang giải thích với tôi nguyên nhân không xuất hiện à?

- Em không thể cho bản thân một chút thời gian nghỉ ngơi à? Lúc nào cũng đọc sách thế?

Tôi ngơ ngác nhìn anh rồi nhìn quyển sách còn đọc dở trên tay.

- Đây là sách khoa học em đọc để giải trí thôi.

- Giải trí còn có thể đi chơi cùng bạn bè nữa, cả…bạn trai nữa.

Tôi liếc nhìn anh thấy mặt anh hơi đỏ. Tôi nhăn mặt không biết anh định nói cái gì. Chính vì thế một góc băng đá dưới tán bằng lăng, hoa tím mỏng manh theo gió bay bay có một nữ sinh ngây ngốc nhìn một nam sinh. Nhìn từ xa người ta sẽ hiểu rằng nữ sinh nhìn nam sinh một cách si mê. Nhưng thật ra tôi nào có ý nghĩ đó đâu.

- Em nào có bạn trai đâu._tôi đáp bình thản.

Anh ho nhẹ một cái:

- Vậy em không có ý định quen bạn trai à?

- Không, ít nhất là sau khi tốt nghiệp phổ thông mới nghĩ đến.

Cũng vì câu nói này mà về sau tôi mới biết thì ra tôi chặn đường đi của người ta mất rồi.

Tôi nghe anh thở dài còn kèm theo một nụ cười bất đắc dĩ. Tôi lấy làm khó hiểu. Tôi lại nhớ đến một chuyện đã lâu chưa hỏi :

- Chuyện tin đồn kia…anh đừng hiểu lầm. À, anh đã có bạn gái chưa ạ?

Đừng hiểu lầm câu này tôi hỏi với lòng tốt mà thôi.

Anh cười mờ ám :

- Chưa có, em không phải… muốn làm bạn gái anh thật chứ ?

Tôi lắc đầu lia lịa :

- Không, không đâu em chỉ muốn nói …Nếu khi nào anh có bạn gái em sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy giùm anh.

Nụ cười anh tắt ngấm, hình như có chút hờn giận :

- Em không cần lo, cô ấy chẳng hiểu lầm gì đâu.

Tôi cảm thán, cô gái này chắc rất yêu anh nên mới tin tưởng anh vô điều kiện như vậy. Nhưng mà sao lòng tôi chợt đắng.

Anh Vỹ thở dài một cái xoay mặt nhìn tôi, bất chợt anh lại đưa tay nhặt lấy mấy cánh hoa bằng lăng trên tóc tôi. Tôi bị hành động bất ngờ của anh làm cho ngượng ngùng cúi mặt không dám nhìn anh. Tôi biết mặt tôi đang đỏ lên.

Tôi nghe tiếng anh nói khẽ:

- Tóc em rất mềm.

Hai tay tôi nắm chặt quyển sách mà không ngừng run rẩy. Tôi không biết nên phản ứng thế nào.

Tôi nghe một giọng nói trong trẻo vang lên:

- Vỹ nói chuyện với tôi một chút.

Tôi ngạc nhiên ngẩng mặt nhìn nữ sinh xinh đẹp đứng trước mặt tôi và anh. Trúc Thi cười gật đầu chào tôi. Tôi ý thức được mình cần phải rời đi. Tôi cười chào anh. Nhưng xem ra khuôn mặt anh Vỹ rất buồn bực.

- Em về lớp trước đây ạ.

- Ừ, lần sau lại nói chuyện tiếp.

Tôi rất muốn hỏi : " Lần sau còn cái gì để nói ạ ? " nhưng tôi chọn cách im lặng gật đầu.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi hiện trường, tôi liếc nhìn về phía sau đã thấy anh Vỹ đứng dậy rời đi mà nhỏ Thi cũng đi theo phía sau. Tôi cảm thấy buồn rười rượi nhưng không biết nên làm gì trong lúc này. Chính tôi cũng không rõ cảm xúc của chính mình.

Ngày hôm sau, tôi lại nghe được một tin khiến tôi càng buồn ảm đạm. Khi vào lớp tôi nghe nhỏ Thoảng kề tai Linh tỷ xầm xì to nhỏ, tôi cũng chẳng quan tâm. Thế nhưng Linh tỷ lại thuật lại cho tôi biết.

Nhỏ Linh nhìn tôi chằm chằm làm tôi nổi cả da gà. Tôi không nhịn được nữa mới hỏi :

- Mày làm gì mà nhìn tao dữ vậy?

- Mày sắp mất người yêu rồi.

Tôi á khẩu. Tôi có người yêu từ khi nào chứ.

- Mày lại nhảm nữa, tao làm gì có người yêu mà mất.

- Thì anh Vỹ đó, mày không biết gì sao mấy ngày anh Vỹ biến mất là do bị thương đấy. Nghe nói anh ấy cùng cậu bạn 10a15 đánh nhau đấy, tao nghĩ chắc là vì nhỏ Trúc Thi rồi. Lần này khó tránh bị khiển trách rồi. Đúng là hồng nhan họa thủy.

Lần này tôi giữ thái độ trầm mặc. Tôi không biết nên nói gì bây giờ. Sự thật là mấy ngày anh mất tích là như vậy sao? Dù biết rất khó tiếp nhận nhưng tôi vẫn không có cách nào phủ nhận. Cái anh bảo bận việc là sự thật này sao? Tôi có cảm giác mình lại bị gạt.

Có một ngày nhỏ Quyên bảo nhỏ Linh ở lại cùng nó tổng kết lại một số việc để chuẩn bị báo cáo cho cô chủ nhiệm. Tôi cũng bị nhỏ Linh giữ lại chịu cực hình theo nó. Kì thật tôi rất không thích những việc này cho nên tôi không muốn làm ban cán sự. Cái tôi sợ nhất từ trước đến giờ chính là phiền phức, cho nên tôi cảm thấy làm một phó thường dân trong lớp vẫn tốt hơn.

Tổng kết sổ lại còn có cả bạn Thắng, bạn Minh, bạn Kiều làm thủ quỹ và bạn Vĩnh nữa. Tất cả bọn họ đều là ban cán sự chỉ có tôi không có chức vụ gì cả. Cho nên tôi không biết phải làm gì chỉ có thể ngồi ngốc ở một chỗ để đợi nhỏ Linh hoàn thành xong công việc. Đôi lúc tôi cũng bị nhỏ Linh nhét cho một đống danh sách rồi ghi lại hộ nó. Tôi nói rằng bản thân lười biếng, nhỏ Linh lại còn lười hơn tôi. Tôi cứ như vậy ngốc ra gia nhập vào công việc của ban cán sự.

Xong việc, tôi cùng nhỏ Linh cùng nhau ra về. Ngoài ý muốn, tôi và nhỏ Linh vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang thì nghe được một giọng nói lành lạnh mà quen thuộc.

- Hôm nay em về trễ vậy?

Tôi giật thót mình, nhỏ Linh thì có vẻ bình tĩnh hơn. Tôi cùng nó quay đầu nhìn một góc cầu thang có một người đang tựa người vào tường. Tôi ngẩn ra một lúc mới cười đáp lại.

- Em đợi bạn cùng về._tôi liếc sang nhỏ Linh.

Nó lại đưa mắt ẩn ý nhìn tôi rồi nhìn Vỹ :

- Ồ anh Vỹ đứng đợi Chi ạ?

Mắt tôi giật không ngừng, tôi cảm nhận có điềm gì đó không tốt sắp xảy ra. Tôi cứ nghĩ anh Vỹ sẽ trả lời một câu đại loại như " Trùng hợp thôi " không chừng dễ xử hơn, nhưng mà tôi sai rồi.

Anh nói :

- Ừ.

Tôi nghẹn họng nhìn người nào đó thẳng thắn nhả ra một chữ duy nhất. Ôi chao, nét mặt tôi cứng ngắc mà người đó chỉ bình thản nhìn tôi. Tôi thấy nhỏ Linh cười tủm tỉm rồi đập một phát lên vai tôi đau điếng.

- Thế tao về trước nhé !

Nhỏ Linh không đợi tôi mở miệng nói chuyện đã ba chân bốn cẳng chạy mất. Tôi im lặng nhìn theo rơi lệ trong lòng. Tại sao tôi lại quen một đứa phản bạn như vậy.

Tôi đứng một chỗ nhìn anh Vỹ cười cứng ngắc :

- Anh…anh tìm em có việc gì ạ?

Anh Vỹ nheo mắt nhìn tôi :

- Em biết chuyện anh đánh nhau?

Tôi chẳng hiểu gì cả, tôi và anh đâu có quan hệ gì tại sao anh hỏi tôi chuyện này. Nhưng thật ra vì chuyện này tôi đã không ngừng tránh mặt anh. Vừa thấy anh tôi liền chuồn mất. Tôi nhăn mặt nhìn anh.

- Anh nói gì em không hiểu.

Anh Vỹ có vẻ thấy khuôn mặt tôi ngốc ra nên thở ra rồi không nói nữa, tôi cảm thấy anh Vỹ hôm nay rất kì lạ nhưng không biết là lạ ở chỗ nào.

- Chuyện đó… không phải như tin đồn.

Tôi chớp mắt nhìn anh giống như nói " Chuyện đó không liên quan đến em "

Hình như anh thất bại trong việc giải thích lại lãng sang chuyện khác :

- Bỏ qua đi, vậy hiện tại em có rãnh không?

- Em phải về nhà nếu không ba má sẽ lo lắng.

Anh Vỹ trân trối nhìn tôi rồi thôi không nói nữa. Tôi thấy anh Vỹ xoay người đi về phía nhà xe. Hình như bóng lưng anh rất cô đơn. Tôi càng đần mặt ra, rốt cuộc anh đợi tôi để làm cái gì. Tôi ôm theo rối rắm này đi về nhà mà không cách nào giải thích được.

Mấy hôm tiếp theo, tôi cũng không nhìn thấy anh Vỹ ngược lại tôi thường chạm mặt anh Trường. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của anh Trường tôi cảm thấy rất ấm áp, lòng cũng lâng lâng lạ thường. Nhưng chỉ có tôi mới biết vì sao tôi vui vẻ bởi vì tôi có thể thông qua anh thăm dò đôi chút tin tức của anh Vỹ.

Tỉ như ngày nọ, tôi cùng nhỏ Linh hay nhìn thấy anh chơi bóng rỗ. Anh chơi xong còn chạy đến chỗ tôi nói chuyện một lúc.

Tôi lựa cơ hội sẽ hỏi :

- Anh Vỹ cũng biết chơi bóng rỗ chứ ạ?

Anh Trường cười nhìn tôi nhưng vẫn thành thật đáp :

- Biết, nó chơi không chừng còn tốt hơn anh.

Tôi lại làm bộ hỏi :

- Sao dạo này em không thấy anh ấy ạ?

Anh Trường thở dài :

- Hình như tâm trạng nó không tốt. Em quan tâm nó như vậy sao không hỏi thẳng nó.

Tôi giật mình, tôi như vậy là quan tâm anh Vỹ sao? Chắc khuôn mặt tôi rất ngốc nên anh Trường lắc đầu:

- Thật là một cô bé ngây thơ.

Hoặc có khi tôi ra về sẽ nhìn thấy anh đứng trước cửa lớp đợi nhỏ Quyên, tôi cùng anh Trường nói chuyện đôi ba câu rồi đi về. Đôi lúc đụng phải những lúc giúp cô Hiền tôi cũng chạm mặt anh. Chắc có lẽ vì vậy mà tôi cùng anh có vẻ thân thiết hơn.

Tôi lại không ngờ còn có lần chạm mặt anh Trường ở thư viện. Anh ôm chồng sách đến ngồi cạnh tôi. Thật ra không có gì đặc biệt nếu anh không nói nhiều chuyện với tôi.

Anh hỏi tôi :

- Em và Vỹ giận nhau à?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy :

- Không có. Em và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Tôi nghe anh Trường thở dài :

- Kì thật Vỹ không quậy như mọi người nghĩ đâu. Về chuyện lan truyền tin đồn nó vì bạn gái đánh nhau cũng chẳng phải thật đâu.

Tôi im lặng nghe anh nói nhưng không hỏi gì cả. Chỉ là cảm thấy khó hiểu vì sao anh đề cập chuyện anh Vỹ với tôi.

- Nó là một đứa trẻ tốt tính, thẳng thắn lại cầu tiến có điều vì một năm trước ba mẹ li hôn nên trở nên ngang ngược thường xuyên gây chuyện. Nó nghĩ một khi nó gây chuyện ba mẹ nó sẽ đến hợp phụ huynh như vậy sẽ chú ý đến nó.

Tôi tròn mắt kinh ngạc. Hóa ra gia đình anh Vỹ không tụ họp một chỗ nên anh ấy trở nên như thế. Còn thái độ của anh vào ngày tôi nói tôi phải về nhà vì ba mẹ lo lắng có phải đã chạm đến nỗi đau của anh phải không? Nghĩ đến đây tôi có cảm giác đau lòng.

Anh Trường chợt mỉm cười nhìn tôi :

- Thật ra ai có kiên nhẫn mới hiểu được Vỹ. Thôi anh đi trước đậy.

Tôi cười cũng không biết phải nói gì. Cũng từ hôm đó, tôi cứ mãi nghĩ đến người đó. Người làm tôi phải suy nghĩ nhiều gần bằng ba mẹ cùng em trai tôi.

Tôi thấy mọi người bàn luận về mấy anh khóa trên tôi cũng góp chút chuyện. Có lần tôi ngồi chống cằm nghĩ ngợi lại buộc miệng nói ra:

- Linh tỷ nụ cười của anh Trường thật đẹp. Là con gái ai mà không xiêu lòng ha? Mày nói xem anh ấy cùng nhỏ Quyên rất xứng đôi phải không?_tôi biết mắt tôi sáng rỡ khi nói câu này nhưng không hiểu sao nhỏ Linh lại nhìn ra tôi vì yêu thích anh Trường mới tỏ thái độ như thế.

Tôi thấy cả đám người nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ. Sau đó tôi thấy bọn họ cúi đầu uống nước. Chẳng qua hiện tại tôi đang ở căn-tin trường, xung quanh tôi còn có thêm một số người khác. Linh tỷ nhìn tôi nháy mắt liên tục. Tôi lo lắng nhìn nó.

- Mày bị bụi bay vào mắt hả?

Vĩnh ngồi bên cạnh ho sặc sụa, phải nói là ho kịch liệt mà trong ánh mắt Vĩnh có một tầng ý cười rất sâu. Tôi cảm nhận cậu bạn này đang kìm nén cười rất dữ dội. Nhỏ Linh đưa tay nhéo Vĩnh một cái, cậu bạn lúc này lại chuyển sang nhăn nhó mặt mày. Linh tỷ trừng mắt nhìn tôi giống như tôi vừa làm một chuyện hết sức ngu ngốc.

- Mắt tao không sao, mắt mày mới có sao đấy. Nhỏ Quyên vừa đi ngang đấy.

Tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng tôi nhìn về phía sau quả thật thấy nhỏ Quyên vừa đi. Tôi chợt hiểu không phải nó hiểu lầm tôi có ý gì với anh Trường rồi chứ. Tôi gặp họa lớn rồi. Nhỏ Linh nhìn biểu hiện nhăn nhó của tôi lại hiểu lầm rằng tôi buồn phiền.

- Mày…không phải thích đơn phương anh Trường đấy chứ? Mày cùng anh Vỹ chia tay rồi hả?_nó đột nhiên hỏi tôi một câu như thế.

Tôi giật thót người, biểu hiện nào của tôi nói như vậy chứ? Tôi khóc không ra nước mắt.

- Tao nào có, mày lại tào lao.

- Thế hôm đi chợ hoa mày nhìn thấy anh Trường chở nhỏ Quyên sao mày buồn như con chuồn chuồn thế? Với lại mấy ngày nay tao không thấy anh Vỹ đến tìm mày nữa mà mày toàn nói chuyện với anh Trường thôi. Mày thay lòng đổi dạ rồi phải không?

Tôi kinh ngạc. Tôi run tay chỉ vào mặt mình :

- Tao á? Mày nói toàn chuyện không có. Tao chẳng yêu ai cả.

Thật ra tôi chột dạ, tôi hôm đi chợ hoa quả thật buồn nhưng là buồn khi thấy anh Vỹ đi cùng Trúc Thi. Vĩnh cũng từng hiểu lầm chuyện này. Không lẽ tôi lại nói ra nguyên do tôi buồn sao? Nói ra không phải nói tôi đi khiêu chiến cùng cô bạn lớp trưởng 10a1 xinh đẹp sao? Tôi có gan lớn cỡ nào cũng không muốn chuốc thêm phiền phức. Nói ra cho đến giờ tôi vẫn không hiểu cảm giác buồn khi đó của tôi là vì cớ gì? Chỉ là có chút buồn nhưng rồi đã bị tôi vứt ra sau đầu cho đến hiện tại nhớ lại mới cảm thấy giật mình. Lại nhớ đến ánh mắt của Trúc Thi khi nhìn thấy tôi cùng anh Vỹ nói chuyện giống như có nghi ngờ vậy. Nghĩ đến thôi, tôi rùng mình một cái. Mà tại sao nhỏ Linh lại lôi chuyện cũ rích ra nói vậy nhỉ?

Nhỏ Linh lại nói :

- Mày đừng gạt tao, mày thích anh Trường rồi phải không? Tao chắc chắn như vậy, nhìn mày ở nhà tao ngày tết thấy anh Trường lập tức vui vẻ là tao đã nghi rồi mà tại lúc đó có anh Vỹ tao không tiện nói. Mày thích cả hai anh em người ta thật không có đạo đức lắm đâu._nhỏ Linh tuy hỏi nhưng giọng nói rõ ràng khẳng định.

Tôi muốn chết tại chỗ. Cái gì gọi là không có đạo đức? Tôi có làm những chuyện đó sao? Thật là oan hơn cả Thị Kính. Tôi còn chưa trả lời liền thấy sau lưng nhỏ Linh xuất hiên một người, người đó nhìn tôi một cái rồi xoay người đi thẳng ra ngoài. Tôi biết người đó đã nghe những gì nhỏ Linh nói. Tôi xong nữa rồi. Tôi lắp bắp nhìn người đó rồi nói không lưu loát. Nhưng mà tại sao tôi lo lắng người đó hiểu lầm nhỉ?

- Tao…tao không có._tôi có ý nói lớn một chút để người đó nghe nhưng xem ra đã muộn rồi.

Mà nhỏ Linh lại tưởng tôi chột dạ.

- Tao đoán trúng rồi, không sao Linh tỷ tao sẽ giúp mày. Mày cũng đừng tự ti dù cho mày không xinh đẹp bằng nhỏ Quyên nhưng chưa thử làm sao biết anh Trường không thích mày. Dù sao anh Vỹ cũng thích nhỏ Thi rồi mày níu kéo cũng không được gì.

Tôi há miệng muốn nói không phải như nhỏ Linh nghĩ nhưng làm sao cũng nói không ra lời vì tôi nhìn người đó rời khỏi tầm mắt đã cảm thấy hụt hẫng lạ thường. Những lời nhỏ Linh nói cũng không lọt một chữ nào vào tai tôi. Cho nên tôi không phản bác nhưng sắc mặt buồn thiu. Thấy tôi không nói nhỏ Linh lại cứ đinh ninh như vậy cộng thêm sắc mặt của tôi nó lại càng tin tưởng : Tôi thích anh Trường.

Rồi chuyện đó cũng trôi qua, chẳng qua chỉ có một mình tôi cảm thấy như thế còn mọi người thì không. Tôi thấy thái độ cùng ánh mắt nhỏ Quyên nhìn tôi là lạ. Anh Trường gặp tôi luôn cười vui vẻ đôi lúc còn thân thiết đến mức xoa đầu tôi. Tôi cảm thấy có chuyện gì đó mà tôi không biết.

Rồi những ngày cuối năm đã đến, tôi lại sắp phải tạm biệt bạn bè để chuẩn bị cho kì nghỉ hè. Thành tích năm nay của tôi rất tốt vẫn gữ vững danh hiệu học sinh giỏi, ba má tôi rất vui mừng. Tôi vì vậy cũng cảm thấy rất vui mừng. Có điều tôi vẫn cảm thấy nghỉ hè năm nay sao cảm thấy có chút mất mát nhưng tôi không rõ là vì sao. Vào ngày cuối cùng rời trường để nghỉ hè, tôi ngơ ngẩn liếc nhìn về phía góc cầu thang nhưng không thấy người mà tôi muốn gặp. Tôi đưa mắt buồn ảm đạm nhìn về những nhành phượng đang cháy đỏ rực trên cành. Tại sao màu phượng đỏ rực như thế mà không khiến lòng tôi háo hức mong chờ ngày hè. Còn có cả sắc tím bằng lăng, dưới tán bằng lăng đó tôi và người đó từng ngồi cạnh nhau.

Mấy ngày đầu nghỉ hè của tôi rất nhàm chán chỉ là ở nhà xem ti vi, phụ mẹ làm chút việc vặt vảnh trong nhà. Đôi lúc nhàm chán tôi lại lấy vài quyển sách ra nghiền.

Thằng Lâm năm học này có thành tích hơi tệ nên ba má tôi bắt nó phải học thêm. Nó bĩu môi không muốn đi nhưng gặp ánh mắt trừng của ba tôi nó đành phải ngoan ngoãn đi học hè. Tôi rất muốn nói tôi dạy nó học nhưng mỗi lần nó nhìn tôi đều là cười nhạo tôi trẻ con. Tôi giận không thèm dạy. Tôi chẳng thà nhàn nhã cũng không muốn đi dạy nó lại bị nó làm tức chết.

Đến tháng sáu, trường tôi rộn ràng khối mười hai thi tốt nghiệp. Tôi mới học xong lớp mười cho nên chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi đâu. Chẳng qua khi nghe tin trên ti vi về kì thi tốt nghiệp, tôi cũng quan tâm chút ít. Lại nói trong khối mười hai, tôi nghĩ đến anh Trường cho nên cũng để ý hơn một chút. Tôi không phải để ý anh ấy đậu hay rớt mà để ý xem anh ấy có thể lấy điểm đạt thủ khoa tốt nghiệp hay không mà thôi. Tôi thỉnh thoảng nghe cô Hiền nhắc đến thành tích học tập của anh Trường rất tốt. Tôi chỉ là lâu lâu sang nhà nhỏ Linh chơi mà thôi nhưng số lần cô Hiền khen anh Trường thật sự là rất nhiều huống hồ nhỏ Linh đã nghe mấy năm. Xem ra cảm giác nó vừa ghen tị vừa thần tượng anh Trường cũng không có gì lạ.

Kì thi tốt nghiệp qua đi khoảng một tuần, tôi lon ton xách xe đạp chạy qua nhà nhỏ Linh. Tâm trạng tôi khá tốt cho nên vừa đạp xe vừa hát. Đến trước cửa nhà nhỏ Linh, tôi thắn xe gấp suýt chút lộn cổ, tôi hung hăng trừng mắt chiếc xe đạp trước mặt.

- Anh muốn lộn cổ à?

Anh Vỹ nhướng mày nhìn tôi, mặt anh vẫn không đổi sắc:

- Là em đạp xe không nhìn đường.

Tôi liếc anh một cái cũng không nói nữa, trong lòng lại thầm nguyền rủa sao lại xui xẻo như vậy. Tôi nhớ là từ cái ngày…à mà ngày gì nhỉ? Đại loại là cái ngày mà Linh tỷ phán tôi thích anh Trường, từ đó tôi không nhìn thấy anh Vỹ nữa cứ hệt như người này biến mất vậy. Hôm nay đột nhiên gặp lại, tôi không biết phải nói đó là cảm giác gì. Thật sự là tôi vẫn còn chút lơ lửng không rõ ràng, mà tại sao tôi lại nổi giận với anh tôi cũng không rõ. Bình thường khi gặp anh tôi thậm chí không dám nhìn thẳng chứ đừng nói là giận, chắc tại bực bội suýt chút bị ngã cộng thêm việc bấy lâu nay anh không xuất hiện lại đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến tôi càng thêm lúng túng nên nổi giận để che lấp.

Nhỏ Linh nghe tiếng bấm chuông chạy từ trong nhà ra :

- Ai ui từ khi nào mày tự biết đi đến nhà bạn bè chơi thế?

Nhỏ Linh hỏi rất có ý vị, tôi thấy mắt nó lúng liếng nhìn anh Vỹ rồi nhìn tôi. Tôi giật giật khóe miệng không biết nên nói gì. Nó không phải cho rằng vì có anh Vỹ, tôi mới đến đấy chứ? Như vậy thì thật là oan uổng, tôi cam đoan đây chỉ là trùng hợp. Rõ ràng trước khi đến tôi còn gọi điện thoại báo cho nó kia mà. Nó còn than rằng chỉ có một mình ở nhà mong muốn tôi đến chơi kia mà.

Tôi nghe tiếng cười khẽ của anh Vỹ:

- Xem ra em rất thích làm bé ngoan, từ nhà đến trường từ trường về nhà không hề đi nơi nào chơi.

Tôi cười cứng ngắc:

- Tại…tại em không thích mấy nơi ồn ào lại không có nhiều bạn nên ở nhà vẫn tốt hơn. À mà tại sao anh cũng xuất hiện ở đây, hôm nay không có cô Hiền ở nhà, anh không phải đến tìm Linh chứ? Hai người…

- Mày bớt nhảm đi !_nhỏ Linh gắt giọng.

Tôi nhìn hai người bọn họ. Tôi thấy rất rõ ràng sắc mặt anh Vỹ vô cùng đen. Nhỏ Linh lại hung hăng trừng mắt nhìn tôi. Tôi nhún vai, tôi nói có gì sai sao? Rõ ràng như thế kia mà. Cô Hiền không có nhà, chỉ có nhỏ Linh ở nhà anh Vỹ không đến tìm nó thì tìm ai.

Tôi cùng anh Vỹ cất xe xong thì vào nhà nhỏ Linh. Ai ngờ từ trong nhà lao ra một tên dở hơi miệng cười toe toét.

- Anh Vỹ, anh tới rồi à ha ha đi thôi em có trò chơi mới rất chiến, chúng ta qua nhà em đi.

Tên Vĩnh dở hơi kia lôi kéo tay của anh Vỹ đi ngược về phía cổng, tôi nhìn hai người họ trân trối. Anh Vỹ nhăn mặt quay lại nhìn tôi nhưng rồi cũng theo Vĩnh. Trong đầu tôi có một dấu chấm hỏi rất lớn. Rốt cuộc bọn họ thân nhau từ khi nào thế?

Tôi lắc lắc đầu rồi vào nhà cùng nhỏ Linh. Hiện tại thì tôi có chút lí giải được anh Vỹ đến đây là vì có Vĩnh. Thế mà tôi cứ tưởng…

Nhỏ Linh nhảy lên sô- pha xem ti vi, miệng lại lải nhải:

- Mày rốt cuộc có đầu óc suy nghĩ hay không? Anh Vỹ đến đây là vì…

Tôi rất biết điều bổ sung :

- Chơi game cùng Vĩnh chứ gì. Tao sai rồi vì hiểu lầm mày.

Nhỏ Linh bị tôi chặn ngang mà nghẹn họng nhìn tôi trân trối rồi lắc đầu không nói gì nữa. Tôi thấy mình không nên nghĩ hai người họ có vấn đề, dù sao nhỏ Linh đã có Vĩnh mà anh Vỹ cũng có nhỏ Thi. Tôi nên sớm nghĩ đến mới phải. Nghĩ đến đây, tôi lại thất thần một lúc.

Nhỏ Linh vung tay trước mặt tôi:

- Ê…ê mày có nghe tao nói gì không?

Tôi nghệch mặt ra nhìn nó:

- Mày nói cái gì?

- Tao nói mày cùng anh Trường sao rồi?

Tôi trợn mắt nhìn nó, tôi và anh Trường thì có cái gì đâu. Huống hồ, anh Trường không phải bạn trai của nhỏ Quyên sao?

- Tao với anh Trường không có gì mà.

- Xạo mày, tao thấy mấy ngày cuối năm anh ấy hay đến tìm mày không phải sao? Không phải mày và anh ấy lén lút qua lại mà không cho người khác biết không?

Tôi rơi lệ trong lòng. Nhỏ này thật là biết tưởng tượng.

- Làm ơn đi! Nhỏ Quyên mà biết thế nào cũng nhìn tao tóe lửa cho mà coi.

Nhỏ Linh làm như không nghe thấy còn cổ vũ tôi:

- Ha ha mày lại tự ti phải không? Yêu thì bày tỏ đi, đợi khi anh Trường thi đại học xong mày gọi một cú điện thoại hẹn anh Trường ra uống nước, đi dạo gì đấy rồi bày tỏ. Biết đâu anh ấy thích mày thì sao?

Tôi sợ tới mức nhảy dựng lên:

- Bày tỏ á? Tao và anh Trường thật sự không có gì.

Nhỏ Linh lại an ủi tôi:

- Tao biết mày sống nội tâm, cái gì cũng thích giấu trong lòng. Mày không nói tao cũng biết. Mày thích anh Trường nhưng lại sợ không xứng chứ gì. Tao sẽ tìm cách giúp mày. Mày biết không anh ấy là con thầy Long đấy.

A? Tôi há hốc mồm nghe nhỏ Linh nói một tràng. Ôi chao, tại sao tôi không biết chuyện anh Trường là con thầy Long nhỉ? Tôi giật thót mình nhớ tới ánh mắt thầy Long khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi cùng anh Trường đi chung. Bây giờ tôi nghĩ lại cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng. Lại nói khi lên lớp thầy rất hay gọi tôi giải những bài tập khó, đây là có ý gì?

Nhỏ Linh nhìn tôi ngơ ngác lại bổ sung:

- Mày không để ý sao, mỗi lần thầy Long dạy lớp chúng ta thường xuyên gọi mày cùng nhỏ Quyên đồng thời lên giải bài tập chính là xem ai xứng đáng làm con dâu đấy.

Tôi sặc. Cái gì mà xứng đáng với không xứng đáng chứ? Nó có phải nghĩ xa vời quá rồi không? Nếu thật sự như nó nói vậy tôi rớt đài rồi, bởi vì lần nào tôi cũng làm sai chút đỉnh hoặc nếu đúng thì cách của tôi cũng không nhanh gọn bằng nhỏ Quyên. Tôi cảm thấy rất vui vẻ vì mấy lần đó tôi đều không vượt qua nhỏ Quyên. Tôi nhoẻn miệng cười.

Nhỏ Linh thấy tôi cười ngốc, nó gõ trán tôi một cái:

- Mày còn cười à, mấy lần thái độ của thầy Long đều là không hài lòng mày đấy. Con dâu chưa vào cửa đã không vừa mắt cha chồng sẽ rất khó sống đấy.

Tôi thiếu chút thì muốn bất tỉnh, nhỏ này làm như tôi là con nó sắp lấy chồng không bằng. Tôi thật dở khóc, dở cười. Tôi buồn cười nhìn nó:

- Mày thôi đi! Tao đã bảo tao cùng anh Trường không có quan hệ gì cả mà chỉ là tao ngưỡng mộ anh ấy như thần tượng mà thôi._dù tôi nói cỡ nào nhỏ Linh tựa hồ bỏ ngoài tai, nó vẫn dùng đôi mắt tiếc hận nhìn tôi.

Tôi vừa nói xong lại nghe ngoài cửa vang lên tiếng người thanh thanh cổ họng:

- E…hem, hai người đang nói chuyện à? Tôi muốn nói là…anh Vỹ đến._Vĩnh cười gượng một tiếng.

Lúc này tôi nhìn thấy anh Vỹ đứng ngoài sân còn dựa vào cây bằng lăng. Dáng anh cao cao mà thong thả tựa như không có gì xảy ra. Anh nhìn tôi cười cười, nét cười đó giống như ngày đầu tiên anh cười với tôi. Tựa hồ vừa gặp phải chuyện vui gì đấy. Thế nhưng tôi lại âm thầm lau mồ hôi. Anh không phải đã nghe câu nói của tôi rồi chứ, có khi nào anh có hiểu lầm gì hay không? Anh đừng giống như nhỏ Linh nghĩ tôi cùng anh Trường có cái gì đó chứ?

Tôi đang muốn hỏi như ý nghĩ nhưng nhỏ Linh làm tôi suýt nữa bất tỉnh vì câu nói của nó:

- Anh Vỹ à, anh vào đây đi nhỏ Linh có điều muốn hỏi về anh Trường. Anh là em họ của anh ấy chắc biết rõ.

Tôi thấy Vĩnh hớt hãi muốn ngăn nhỏ Linh nói nhưng không kịp nữa rồi, tôi cũng trân trối nhìn nó còn anh Vỹ thì nụ cười tắt ngấm. Nhỏ Linh vẫn hồn nhiên cười, tôi ầm thầm rơi nước mắt. Tình cảm của tôi xong rồi!

Vĩnh cười giả lả nhìn anh Vỹ:

- Ha ha anh Vỹ nói có chuyện muốn nói với Chi đấy, bạn đi với anh ấy đi._Vĩnh ra sức kéo tôi dậy rồi đẩy tôi đi về phía anh Vỹ.

Tôi vẫn ngu ngơ chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn đi về phía anh Vỹ. Nhỏ Linh đang muốn nói gì đó cứ ư…ư … a…a trong miệng không rõ ràng vì bị tay Vĩnh che miệng. Cứ như vậy tôi vẫy tay chào bọn họ rồi dắt xe đi về. Tôi sợ mình ở thêm một lúc sẽ bị nhỏ Linh nói cho thê thảm.

Tôi và anh Vỹ có xe đạp nhưng không đạp mà là dắt xe đi bộ. Chúng tôi đi một đoạn đường dài dưới hàng bằng lăng mà im lặng không nói gì. Tôi rất muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì. Qua một lúc, anh dừng bước nhìn tôi. Tôi cũng dừng bước nhìn anh. Đừng hỏi tôi tại sao lại như vậy, chính tôi cũng không biết. Anh làm thế nào, tôi làm như thế đó.

- Em không phải có chuyện muốn hỏi anh về anh Trường sao?

Tôi kinh ngạc nhìn anh. Sao anh lại đi để ý câu nói của nhỏ Linh chứ? Tôi cảm thấy rất đau đầu.

- Em…không có…cái đó…thật ra là nhỏ Linh nói không phải em._ây cha tôi lắp bắp chẳng ra câu cú gì cả.

Anh Vỹ có lẽ cảm thấy khó hiểu thái độ của tôi nhưng nhìn thấy thái độ lúng túng gãi đầu của tôi lại phì cười. Tôi ngơ ngẩn một lúc nhìn nụ cười của anh. Anh đưa tay chạm vào tóc tôi. Tôi giật mình muốn tránh ra nhưng anh đã ngăn lại:

- Đừng động, trên tóc em dính hoa bằng lăng.

Tôi cười gượng chờ anh lấy xuống, anh đột nhìn chằm chằm cánh hoa bằng lăng tím trên ngón tay. Tôi nghe giọng anh trầm xuống.

- Chỉ còn có một năm để ngắm bằng lăng tím trong vườn trường.

Tôi không hiểu tại sao anh lại nói như thế nhưng lại nhoẻn miệng cười.

- Ở ngoài cũng có bằng lăng mà đâu nhất thiết phải ngắm trong trường.

Anh mỉm cười:

- Em thật sự không có kỉ niệm gì đặc biệt cùng bằng lăng tím trong trường à?

Tôi im lặng một lúc. Tôi đang nhớ đến ngày đó nhưng rất nhanh xua đi. Tôi lắc đầu.

- Không có.

Tôi thấy anh cười khổ một tiếng rồi không nói gì nữa. Tôi lần nữa lại cảm thấy rối rắm bởi thái độ của anh. Rồi tôi và anh cũng chia tay dưới tán bằng lăng trong im lặng. Anh nói với tôi:

- Chúc em có kì nghỉ hè vui vẻ.

Tôi ôm một đống phiền muộn trở về nhà. Tại sao mỗi lần gặp anh tôi không nói được gì cả. Nói gì bây giờ khi anh đã có người yêu. Tôi âm thầm thở dài. Tôi không thích yêu đương sớm nhưng cái cảm giác buồn phiền này cứ quấy rối tôi suốt. Tôi không biết làm sao để đuổi nó ra khỏi đầu. Yêu đương thật là phiền.

--- ----END CHƯƠNG 4---- ------ ------ ------ ------ ------ -----