Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 86: Trước khi nhớ, sau khi quên(11)




Vào một ngày cuối tuần đẹp trời đầu mùa đông, Lan Đình Phương đưa Liên Hảo đến một buổi tiệc của câu lạc bộ du thuyền. Hàng năm vào mùa này sẽ có gió mùa trên biển, thời tiết như thế bọn họ sẽ lựa chọn đến Tây Thái Bình Dương, lặn xuống đáy biển bắt tôm hùm. Nghe nói tôm hùm mùa này là ngon nhất.

Có rất ít người trên thế giới này vừa sinh ra đã được đóng cho mình một con dấu. Tuổi thơ của họ làm bạn với một đống lớn sách giáo khoa, được đào tạo đủ loại ngôn ngữ từ khi còn nhỏ, được gửi đến các tổ chức chuyên nghiệp để tu luyện. Khi học đại học, họ cũng tự lập như tất cả các lưu học sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn khác. Sau khi tốt nghiệp đại học, họ cầm số tiền tài trợ ít ỏi từ gia tộc bắt đầu tạo ra những đồng tiền đầu tiên của mình. Nhóm rất nhỏ này được gọi là thế hệ doanh nhân thứ hai, hoàn toàn khác với thế hệ phú nhị đại. Họ chăm chỉ, tự tin, có quyết đoán, bí ẩn và rất hiếm khi xuất hiện trên một số tạp chí giải trí. Một khi mặc vào chính trang, họ chính là nhà in tiền giấy, bỏ đi chính trang, họ là những người biết tận hưởng cuộc sống hơn bất kỳ ai khác.

Dưới sự dẫn dắt của Lan Đình Phương, Liên Hảo gặp được một nhóm người như vậy, khoảng bảy tám người, rất trẻ, ăn mặc thời thượng, và mang theo những cô bạn gái quyến rũ gợi cảm của họ.

Nhìn thấy Lan Đình Phương và Liên Hảo, những người đó liền bắt đầu huýt sáo, bởi vì đây là lần đầu tiên Lan Đình Phương lộ diện bạn gái của mình. Lan Đình Phương thoải mái ôm Liên Hảo trong lòng, cong môi cười: "Em dâu của mọi người."

Trong số những người này, Lan Đình Phương nhỏ tuổi nhất. Liên Hảo nghe được bọn họ gọi Lan Đình Phương là lão yêu, trong đó có một người nhìn Lan Đình Phương nhíu mày, chế nhạo, hóa ra là người Australia trước kia đã gặp.

Trong số những người này, có một người đến từ Thượng Hải, một người đến từ Singapore, một người đến từ Saudi, hai người đến từ Hongkong, hai người còn lại đều đến từ Tây Âu. Mặc dù đến từ các quốc gia có nền văn hóa khác nhau, nhưng họ lại rất hợp nhau vì đều có chung một đề tài. Hơn nữa lại còn đang lênh đênh giữa đại dương, bầu không khí lúc này rất hài hòa.

Lúc chạng vạng, bọn họ đem du thuyền cập bến ở cảng Palau. Dưới sự dẫn dắt của vài người dân bản xứ quen thuộc với kỹ năng bơi lội, họ mặc áo lặn, xuống đáy biển bắt tôm hùm. Lan Đình Phương là người duy nhất không xuống nước, anh ở trên boong tàu cùng với Liên Hảo. Liên Hảo đang đọc sách và nghe nhạc, anh thì ở một bên thoa tinh dầu cho cô, sau đó bắt đầu mát xa giúp cô thư giãn.

"Chính là nơi đó, đổi vị trí đi." Liên Hảo thoải mái đến nỗi ngay cả sách cũng không đọc nữa, cô lười biếng ra lệnh, híp nửa mắt, và bất giác phát hiện ra rằng, những người phụ nữ xinh đẹp và gợi cảm trên boong tàu đang nhìn mình với ánh mắt ghen tị, đặc biệt là người đẹp Latin, người gần đây đang rất nổi tiếng, là hoa hậu Mỹ Latin năm nay. Trong cuộc thi kéo dài ba tháng, cô ta đã dùng khuôn mặt thiên sứ cùng thân hình ma quỷ của mình, cuối cùng vinh dự được tổng thống Venezuela tự mình trao vương miện.

Nghe nói có rất nhiều ngôi sao, cầu thủ phải quỳ dưới váy của cô ta, và cô ta là bạn gái của người Saudi.

Liên Hảo cũng thật không biết phải làm sao với người đẹp Latin này, người phụ nữ này không một chút che giấu nhìn trộm người đàn ông của cô, mỗi lần gặp Lan Đình Phương cô ta liền không ngừng phóng điện, lúc giữa trưa cô ta thậm chí còn không kiêng kỵ nhờ Lan Đình Phương thoa kem chống nắng cho mình. Hoàn hảo, người đàn ông của cô là loại người không hiểu phong tình, vì vậy anh đã dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn người đẹp Latin này và nói: "Cô không hiểu tiếng anh sao? Cứ xem theo hướng dẫn trên đó mà làm."

Mà đa phần thì, những người đẹp đều rất hay hiếu thắng, cái không có được thì lại càng muốn có cho bằng được. Sau sự kiện kem chống nắng, người đẹp Latin này liền xem Lan Đình Phương là mục tiêu cần phải hạ gục của mình. Cô ta ở trước mặt anh làm đủ trò, cố tình xoay người lộ ngực, duỗi chân, khoe mông và vòng eo mềm mại. Đáng tiếc là cho đến lúc này, Lan Đình Phương vẫn không hề bị lay động.

Hiện tại, người đẹp Latin này đã dần mất hết tự tin. Liên Hảo quyết định khiến cho cô ta càng không tự tin hơn nữa. Cô ngồi dậy, câu lấy cổ Lan Đình Phương, đầu lưỡi ở trên môi anh nhẹ nhàng liếm một cái, ngay lập tức, môi cô bị anh nuốt vào. Sau một màn diễn xuất nóng bỏng, Lan Đình Phương ôm lấy Liên Hảo, cùng cô diễn vở "Người đẹp và quái vật", vô cùng khoa trương ôm cô bước qua nhóm người đẹp kia.

Ánh mắt Liên Hảo đảo qua nhìn người đẹp Latin kia, khanh khách nở nụ cười, thành công thấy được bộ mặt tức giận của cô ta.

Lan Đình Phương ôm Liên Hảo về phòng, vừa đặt cô lên giường thì đã muốn động tay động chân. Liên Hảo chặn anh lại, một lần nữa kéo khóa quần anh lên: "Được rồi, không cần diễn nữa đâu, cưng à."

"Lúc đầu thật sự là phối hợp diễn với em, nhưng cuối cùng lại thành ra diễn giả thành thật rồi." Lan Đình Phương cực kỳ lưu manh, anh kéo tay Liên Hảo đặt lên nơi đã thức tỉnh của mình, vô cùng tội nghiệp nói: "Không tin thì, Liên Hảo, em sờ thử đi."

Bàn tay Liên Hảo an ủi vỗ vỗ nó: "Đình Phương, em đói."

Thoáng chốc, ánh mắt Lan Đình Phương sáng ngời, anh đè Liên Hảo xuống giường: "Quá khéo, Liên Hảo, anh cũng đói."

Vừa nói xong ót bị đập một cái, bàn tay của cô chụp ở trên đầu anh: "Lan Đình Phương, em là -- đói bụng -- đói bụng đó ----- là đói bụng chứ không phải là đói như trong tưởng tượng của anh."

Bàn tay Lan Đình Phương vẫn còn đang nắm ngực của Liên Hảo, anh bóp nhẹ, dụ dỗ: "Liên Hảo, em để cho anh ăn no trước rồi anh sẽ mang em đi ăn đại tiệc có được không, hửm?

"Ăn xong đại tiệc sẽ cho anh ăn no." Liên Hảo lừa anh, cô vô cùng thích Lan Đình Phương của những lúc như thế này, một Lan Đình Phương luôn vì Cố Liên Hảo ý loạn tình mê. Đôi môi cô ghé sát vào vành tai anh: "Đình Phương, sau khi ăn xong đại tiệc thì em mới có sức, đêm rất dài, anh muốn mấy lần cũng được, hửm? Anh yêu, em sẽ cho anh biết như thế nào gọi là dục tiên dục tử, còn có đủ loại hình phục vụ VTP."

"Muốn mấy lần cũng đều được?" Lan Đình Phương nuốt nước miếng.

"Muốn mấy lần cũng đều được!"

"Dục tiên dục tử?"

"Ừm! Dục tiên dục tử!"

"Đủ loại phục vụ VTP?"

"Ừm! Đủ loại phục vụ VTP!"

"Được, chúng ta lập tức đi ăn đại tiệc."

Vì có lời hứa hẹn này, tối nay Lan Đình Phương luôn làm cho Liên Hảo phải dở khóc dở cười. Khi màn đêm vừa buông xuống, bọn họ ngồi trên du thuyền của người Saudi. Đây là du thuyền mới nhất thị trường vừa mới nhập về năm nay, và là một trong những du thuyền có vận tốc nhanh nhất, bên trong còn có bể bơi loại nhỏ, và đủ loại các thiết bị hiện đại cần thiết.

Bọn họ đem du thuyền chạy đến giữa biển, đầu bếp được mời đến đem tôm hùm và một số hải sản mà bọn họ bắt được chế biến thành những món ăn vô cùng ngon miệng.

Trước ánh mắt ái muội của tất cả mọi người, Lan Đình Phương không hề cố kỵ liên tiếp ăn hào sống, anh còn gióng trống khua chiêng đem một số hào đã qua chế biến đặt ở trên đĩa của Liên Hảo, khiến cho Liên Hảo chỉ muốn tìm một cái túi để chui vào. Hành động này của Lan Đình Phương hiển nhiên là chọc giận người đẹp Latin, đến mức cô ta phải mất bình tĩnh ngay trước mặt người bạn trai Saudi của mình.

Sau bữa tối, bọn họ chuẩn bị một tiệc nướng bên cạnh bể bơi trên du thuyền, người Saudi không biết gọi từ đâu đến hai người thanh niên Palau chơi trống. Tiếng trống của họ rất cuốn hút, nhưng, toàn bộ tâm trí Lan Đình Phương không hề đặt ở nơi này. Anh bất chợt ghé vào tai Liên Hảo nhỏ giọng nhắc nhở cô về lời hứa phục vụ VTP trước đó, nhưng hành vi lúc dùng bữa của Lan Đình Phương quả thật đã khiến Liên Hảo mất hết mặt mũi, lúc này, cô dứt khoát làm như không nghe thấy.

Khi màn đêm càng lúc càng tối dần, lúc Liên Hảo phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện không biết từ khi nào, Lan Đình Phương đã không còn ở bên cạnh cô nữa. Cô nhìn lại những người khác trong bóng đêm, họ đã không còn tâm trí để bận tâm đến tiếng trống của hai thanh niên kia nữa, mà thay vào đó, họ đang cùng nửa kia của mình quấn lấy nhau.

Liên Hảo rời khỏi bể bơi, vừa đi vừa không nhịn được cười, có vẻ như, Lan Đình Phương vì bị cô kỳ kèo chậm chạp không chịu phục vụ VTP nên sinh ra hờn dỗi, cái người này nhìn có vẻ lợi hại vậy thôi chứ thật ra tính tình trẻ con không ai bì kịp.

Liên Hảo đi lên lầu hai, định trở về phòng của bọn họ. Ở cầu thang phòng điều khiển, Liên Hảo nghe được giọng nói của người đàn ông của mình, anh nói bằng tiếng Anh, giọng có hơi cuốn lưỡi, rất cuốn hút.

Liên Hảo ôm lấy cánh tay tựa vào một bên, giật khóe miệng, trong lòng thầm đoán không biết Lan Đình Phương sẽ khiến cho người đẹp Latin này nếm mùi đau khổ gì.

Giọng nói của người đẹp Latin cũng khá hay, cũng gợi cảm giống như cơ thể cô ta vậy. Cô ta đã dùng giọng nói gợi cảm này để thốt ra những lời nói hoa mỹ đẫm nước mắt trên sân khấu, khiến cho những người còn lại dù thua cuộc cũng phải dành những lời chúc phúc có cánh khi cô ta giành được vương miện.

Người đẹp châm một điếu thuốc, nhìn về phía biển, tư thế cô ta rất đẹp, đặc biệt lúc này gió biển nổi lên, thổi bay mái tóc màu vàng cùng với chiếc váy gần như trong suốt của cô ta.

Người đẹp dùng ngôn ngữ tay chân bắt đầu mời gọi, cô ta cúi đầu, ngón tay thon dài vuốt dọc theo hàng nút áo sơ mi của Lan Đình Phương, luồn chân vào giữa hai chân anh, vặn vẹo. Dùng đôi môi gợi cảm của mình, nói: "Ngoại trừ cô ta, anh không hiếu kỳ về những người phụ nữ khác bên ngoài sao? Baby, em sẽ cho anh một bất ngờ lớn. Bọn đàn ông đều nói với em rằng em khiến họ vô cùng bất ngờ."

Sau đó, người đẹp đã nghe được một đoạn như thế này:

"Nếu cô còn tiếp tục động tay động chân, tôi liền ném cô xuống biển làm mồi cho cá. Có lẽ, những con cá đó sẽ xem cô là một điều bất ngờ lớn, bởi vì thức ăn này quá ngon miệng."

Người đẹp cười khanh khách, cô ta liều mạng ưỡn bộ ngực về phía Lan Đình Phương, còn biến thái nói: "Em thích, em rất thích, em thích anh dùng từ "Ngon miệng" để hình dung về em."

Cả một đêm Lan Đình Phương bởi vì Cố Liên Hảo chậm chạp không thực hiện lời hứa phục vụ VTP mà vô cùng nóng nảy, người phụ nữ này lại không sợ chết tìm đến thổi bừng ngọn lửa trong lòng anh lên, anh nâng tay, đẩy cô ta ra, đè cô ta lên lan can của du thuyền.

Liên Hảo che miệng lại, không dám cười ra tiếng, người đàn ông của cô nói một tràn như vậy chắc là đã khiến cho người phụ nữ kia hoảng hồn rồi.

"Này! Nếu cô còn tiếp tục quấy rầy tôi một lần nữa, tôi thật sự sẽ đem cô ném xuống biển làm mồi cho cá. Ném cô xuống biển cũng chỉ đơn giản là một cái nhấc tay của tôi mà thôi, hơn nữa tôi cũng sẽ không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nơi này là vùng biển quốc tế, sẽ không có người truy cứu. Nếu may mắn có lẽ cô sẽ không bị cá ăn cũng không chừng, mà thay vào đó cơ thể cô sau khi bị ngâm lâu ngày trong nước sẽ trương lên và trôi vào một quốc gia nào đó gần đây, và những người dân của quốc gia này cũng sẽ tùy tiện tìm một chỗ nào đó chôn cất cho cô, sau đó đi báo cáo kết quả công tác. Quốc gia kia rất nghèo, bọn họ tuyệt đối sẽ không lãng phí tiền của để truy tìm hung thủ cho cô đâu. Vì vậy, nếu biết thức thời thì tốt nhất đừng có chọc tôi điên lên."

Sau khi nói xong những lời này anh hung hăng phun một ngụm nước bọt xuống biển, sau đó buông cô ta ra.

Lúc này, người đẹp mới nhận ra rằng mình đã thật sự chọc giận người đàn ông Trung Quốc này, cô ta ôm lấy cổ họng của mình, nơi đó vẫn còn đang vô cùng đau đớn.

Lan Đình Phương vừa bước ra khỏi đó thì bất ngờ bị một đôi tay kéo lấy, và rồi một hơi thở quen thuộc phả vào mặt anh. Trong bóng tối, cảm xúc quen thuộc này vô cùng dễ nhận biết. Chỉ còn vài chục bước nữa là đến phòng của bọn họ, nhưng lúc này đây, vài chục bước kia đối với bọn họ mà nói lại quá mức xa xôi. Bàn tay anh tiến vào quần áo của cô, tay cô cũng vói vào trong quần áo của anh, anh cắn cô, cô cắn ngược lại anh, tay anh chạm vào nơi mẫn cảm nhất của cô, tay cô cũng chạm vào nơi mẫn cảm nhất của anh.

Trên hành lang, tiếng thở dồn dập của bọn họ hòa vào cùng với tiếng sóng biển.

Lưng Lan Đình Phương dựa vào tường, Liên Hảo giống như một con chuột túi, bám trên người anh.

"Đình Phương, em thích anh không hiểu phong tình."

"Đình Phương, tư thế anh phun nước miếng cực kỳ đẹp trai."

"Đình Phương, em muốn anh, ngay bây giờ."