Tình Yêu Cappuccino

Chương 27




4.

Tôi gọi điện cho Hàn Văn Hinh, cô bạn vui mừng muốn đến đón tôi về nhà ăn cơm trưa, họ sớm đã chuyển đến căn phòng rộng hơn.

Chiếc váy liền áo màu xanh lục trên người Văn Hinh tràn trề sức sống, không thể nhận ra là người đã làm mẹ. Tôi lấy ra từng món quà cho Mang Mang, ngoài búp bê Barbie, còn lại đều là áo, mũ màu hồng, thực ra tôi biết Mang Mang không thiếu quần áo nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy lại muốn mua ngay.

“Chà, các cậu chiều bé quá rồi! Trẻ con lớn nhanh, nhiều quần áo chỉ mặc qua một lần là không mặc nổi nữa, lãng phí quá! Cứ quen được cưng chiều, sau này chịu khổ sao được chứ? Trên đường, Hàn Văn Hinh lo lắng nói.

“Ai nói Mang Mang của bọn mình tương lai phải chịu khổ chứ! Bé là công chúa nhỏ cả đời được yêu chiều.”

“Nhưng, con người trong quá trình trưởng thành luôn phải gặp khó khăn.”

“Chỉ cần giữ được tính tình thoải mái, tâm tính tốt, khó khăn dù có lớn sẽ vượt qua được, giống như mình...” Tôi đột nhiên nhớ đến Văn Hạo, “đúng rồi, Văn Hạo gần đây thế nào?”

“Ồ, mình nói cậu đừng đau lòng nhé! Thầy Hạo giống như biến thành người khác, rất quan tâm đến Liễu My. Mỗi lần khám thai đều đi cùng cô ta, việc nhà đều tự tay làm, chập tối thường cùng cô ta và mẹ tản bộ trong trường, ngay cả những hòn đá nhỏ trên đường cũng được anh dọn trước, sợ cô ta ngã. Mình không tận mắt nhìn thấy nhưng nhiều thầy giáo trong trường đều thấy. Mọi người đều nói thầy là người chồng hoàn hảo nhất trong số các thầy giáo trong trường.”

“Ha ha, mình đau lòng gì chứ? Khi cậu mang bầu, Khang Minh Huân không phải cũng đối với cậu như vậy sao, có gì hiếu kỳ đâu!”

“Đâu có giống.” Văn Hinh do dự giây lát, nói tiếp, “anh ấy yêu cậu như vậy, thay đổi này... thật nhanh!”

“Bọn mình sớm đã thành quá khứ rồi,”

“Nhưng, mình nghe Minh Huân nói, Văn Hạo thực ra không vui, trên người anh ấy toàn mùi thuốc, thường lên lớp muộn, trường giao anh ấy viết một bài ngắn, phải hơn một tháng mới giao... Cậu không biết trước đó anh ấy còn nổi nóng trong phòng nghiên cứu, bộ dạng như muốn sụp đổ.”

“Sao lại vậy, trước kia anh ấy nổi tiếng chăm chỉ, hiền lành mà.”

“Mình đoán là ít nhiều cũng liên quan đến cậu! Anh ấy nổi nóng ngày hôm đó là ngày ảnh cậu tiễn George ra sân bay đăng lên báo. Vì máy in có chút trục trặc, mà anh nổi trận lôi đình, nếu không có người ngăn lại, anh ấy đã đập nát máy rồi. Liễu My cũng ở đó, cũng không khuyên, chỉ đứng lặng yên nhìn anh như không quen biết.”

Tôi không nói nên lời. Văn Hạo của bây giờ như một câu đố, câu đố đó tôi không thể giải đáp nhưng tôi nghĩ nhất định là nỗi đau.

Chiều tôi ở thư viện cũng không chuyên tâm đọc tài liệu, chỉ tiện tay lật tiểu thuyết đọc, cho đến khi thấy bạn học đi ăn tối đã về mới nhớ ra bạn học hẹn tôi 7h tối nay tụ tập ở nhà hàng bên ngoài, trời ạ, chút nữa quên mất.

Từ thư viện bước ra, đi trên con đường đá ngập tràn hoa thơm, cảnh sắc trong trường thật đẹp, quảng trường trước thư viện đã sáng đèn, từng đôi từng đôi đang đánh cầu lông, hân hoan trong tiếng cười.

Tôi đang bước vội, ngẩng đầu lên thấy ba người họ trên con đường đó.

Hai bên là Văn Hạo và Liễu My, họ dìu người già ở giữa chính là mẹ của Văn Hạo. Tôi không tránh kịp, chỉ còn cách lùi sang thảm cỏ bên cạnh, cúi đầu khẽ chào họ. Văn Hạo cứ nhìn thẳng, như hoàn toàn không nhìn thấy tôi.

Bụng Liễu My đã hơi nhô lên, nhưng cô ta vốn gầy lại mặc áo trên rộng nên không nhìn rõ lắm, mắt cô ấy vẫn điềm tĩnh, những sợi tóc vẫn buông xuống gọn gàng, một tay xoa bụng, một tay dìu mẹ anh, nhìn thấy tôi vội quay đầu đi, chỉ có mẹ anh là mỉm cười gật đầu với tôi.

5.

Một trăm ngày của Mang Mang, tôi ăn bữa sáng rồi đến nhà Văn Hinh.

Trong nhà chỉ có Văn Hinh và Mang Mang, Minh Huân đến Trường. Trường đã quyết định giữ cậu ấy ở lại trường, tuy nhiên vẫn chưa chính thức tốt nghiệp, mỗi ngày cậu ấy phải đi làm ở Viện, mẹ Hàn ra ngoài mua đồ ăn.

Văn Hinh vừa thu dọn quần áo của mang Mang vừa nói: “Lần trước đã tổ chức lễ đầy tháng rồi, hôm nay không tổ chức nữa, bọn mình chẳng thông báo cho ai, chỉ có cậu tới ăn cơm với gia đình. Mình cố ý dặn mẹ mua vài món mà cậu vẫn thích ăn rồi.”

“Tốt quá, ít người mình ăn thoải mái hơn, đúng rồi, tặng quà cho cậu và Mang Mang.” Nói xong tôi đưa chiếc hộp cho bạn.

“Máy ảnh số,” Hàn Văn Hinh mở hộp, xua tay về phía tôi: “Không được, cái này không được, nó quá đắt, bọn mình không thể nhận.”

“Đây là tặng Mang Mang. Cậu thử nghĩ xem, ảnh chụp lưu trong máy tính, sau này bé lớn có thể nhớ lại mỗi ngày trưởng thành của mình, thật tốt biết mấy.”

“Được, được rồi.” Văn Hinh nghe tôi nói vậy cũng động lòng, “Vậy cậu mau kết hôn đi, nhận nhiều quà của cậu rồi, mình muốn đáp lễ.”

“Được thôi.”

“Thật sao? Có phải với George? Cậu ấy cầu hôn cậu rồi sao?” Văn Hinh làm mẹ rồi nhưng vẫn tò mò tinh nghịch.

“Luyên thuyên thiên, mau chụp cho mình với Mang Mang vài kiểu!”

Đến trưa, chúng tôi đã chụp hàng trăm tấm ảnh, Mang Mang uống sữa, ngủ, cười, lật người, thậm chí thay cả việc mặc bỉm đều bị chụp lại, chụp xong cả nhà đều phì cười, mẹ Hàn quên cả làm cơm, tạo dáng với cô bé để tôi chụp.

Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Văn Hinh nói với Mang Mang: “A, bố về rồi.”

Tôi liền cầm máy ảnh chạy đến, hô lên: “Minh Huân, cười lên nào?” Nói xong bấm máy chụp, lại phát hiện sau Minh Huân còn có hình bóng tiều tụy của một người, là Văn Hạo.

Tôi đứng chết lặng ở đó, không biết nên nói gì.

Minh Huân thấy vậy vội nói: “Văn Hạo nhớ hôm nay là trăm ngày của Mang Mang, nên muốn đến thăm. Văn Văn mau mau rót nước cho thầy Hạo, thầy vừa dạy xong.”

Hàn Văn Hinh đưa Văn Hạo vào phòng khách, sau đó quay lại nói với tôi: “Anh ấy đến thăm cậu, mau đến đi.”

Vì sự có mặt của Văn Hạo, không khí bỗng nhiên trầm xuống. Mẹ Hàn vào bếp chuẩn bị cơm, tôi cố ý đi giúp đỡ bà, Nghe họ nói chuyện trong phòng khách.

Một lát sau Văn Hinh vào bếp khẽ nói với tôi: “Đừng trốn nữa, anh ấy đến gặp cậu, cùng anh ấy ra ban công nói chuyện đi.”

Tôi chỉ còn cách rửa tay, ra ban công. Đứng một lát, Văn Hạo quả nhiên cũng theo ra.

“Xin lỗi.” Anh nói.

“Gì vậy?” Tôi có chút khó chịu, sao lại là câu này.

“Lần trước gặp em ở thư viện, anh... Liễu My cô ấy khá nhạy cảm, tâm trạng lại không tốt.” Anh giải thích.

“Không sao, anh không nhắc em quên hết rồi.”

“Mấy ngày nay bận gì thế? Anh đến ký túc tìm em mấy lần đều không gặp.”

“Ồ, ban ngày đều ở trên thư viện. Tìm em có chuyện sao?”

“Không.” Anh ngập ngừng, lại thêm một câu, “chỉ là muốn gặp em.”

Tôi không biết nên nói gì, im lặng lúc lâu mới hỏi: “Mẹ anh khỏe lên chứ? Lần trước thấy bà rất có tinh thần.”

“Phải, bà vui. Vì Liễu My mang thai rồi, tâm nguyện lớn nhất của bà là bế cháu nên tinh thần rất tốt, sức khỏe cũng tốt.”

“Ồ, vậy thật tốt!” Tôi lại bí từ, cúi đầu nghĩ hồi lâu, không biết nên nói gì.

“Được rồi, anh phải đi rồi! Chiều em có thể đợi anh ở ký túc không? Anh muốn nói chuyện với em.”

“Được. Anh không ở lại ăn cơm sao?” Tôi hỏi.

“Không, họ... mẹ anh đang đợi.”

Tôi chết lặng, nghe tiếng Minh Huân ra sức giữ anh lại, cũng nghe thấy anh chối từ, sau đó nghe thấy Minh Huân tiễn anh xuống tầng.

Lát sau, Văn Hinh nhẹ nhàng đi đến bên tôi: “Cuộc đời thật là trắc trở khó lường.”

“Sao nói vậy?”

“Thì nghĩ lại, lúc đầu Văn Hạo siêu lòng Liễu My ngay từ lần đầu, dẫn đến tình cảm trong suốt ba năm của hai người chút nữa tan biến. Còn giờ hai người họ kết hôn, sắp có con, lại không quên được cậu. Thật giống trong tiểu thuyết Trương Ái Linh, có hoa hồng đỏ lại lưu luyến hoa hồng trắng, có hoa hồng trắng lại muốn hoa hồng đỏ.”

“Đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy không phải người như vậy.”

“Đúng rồi, anh ấy vừa nói gì với cậu?”

“Nói chiều muốn gặp mình nói chuyện.”

“Chiều, là thầy Hạo? Cả chiều hôm nay anh ấy có tiết dạy.” Minh Huân vừa đúng lúc đi đến, nói chen vào.

“Mình biết rồi! Nói với Liễu My chiều có tiết dạy, sau đó tìm người dạy thay, đi tìm cậu.” Văn Hinh phân tích như đúng rồi, “không ngờ, Liễu My quản anh ấy chặt vậy.”

6.

2h30 chiều hôm đó, Văn Hạo gõ cửa như đúng hẹn.

Tôi pha trà mời anh, ngồi trên ghế đợi nghe anh nói.

Kết quả lại là sự im lặng kéo dài, trước kia chúng tôi đều nói cười không ngớt, giờ niềm vui đó đã một đi không trở lại?

Anh móc ra bao thuốc, nhìn tôi với thần mắt dò hỏi, tôi gật đầu.

Hút mạnh một hơi anh mới nói: “Không biết tại sao giờ đối diện với em, vô số những lời muốn nói lại không thể nói ra, trước kia không như vậy. Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, em mặc chiếc váy kẻ ô xanh lam,... hôm đó anh đang giảng trong “Diễn đàn nhân văn”, lần đầu đối diện với nhiều người, anh còn có chút căng thẳng. Kết quả là anh giảng xong em liền đứng lên hỏi, lúc đó anh nghĩ cô bé này thật thú vị, còn can đảm hơn cả mình, ha ha.”

Anh nói, gợi cho tôi nhớ đến tất cả.

Lúc đó nghe thấy có người gọi “thầy Vũ” là anh đỏ mặt, tôi muốn trêu anh mới cố ý hỏi. Không ngờ anh còn nhớ rõ về ngày hôm đó.

Anh lại nói: “Kết quả mỗi lần em đều đặt câu hỏi đầu tiên, đến cuối cùng anh không còn io lắng khi phát biểu nữa. Khi diễn thuyết đều nghĩ không biết cô bé đó hôm nay có đến không. Sau đó lên diễn thuyết là tìm kiếm em, tìm được thì rất yên tâm. Lúc đó em còn nhỏ, thật đáng yêu, toàn mặc váy, khi đi hay đùa nghịch nhảy nhót, giống nữ sinh trung học, hoàn toàn khác với bây giờ.”

“Hôm đó nhìn thấy em trên đường, muốn đến bắt chuyện, kết quả đúng lúc nghe thấy em kể về chuyện trêu tôi, chọc tôi tức! Ha ha, giờ nhớ lại, lúc đó thật ngốc, lại bị cô bé miệng vẫn hôi sữa trêu chọc!”

Anh vừa nói, nước mắt tôi cứ vậy rơi xuống, ký ức đang cố chôn vùi lại bị đào lên, đó là đoạn phim đẹp nhất trong quãng đời thanh xuân của tôi, đơn thuần, vui vẻ.

Mắt anh cũng đỏ lên, anh dập điếu thuốc trên bàn: “Kết quả đều bị anh hủy hoại! Nếu không phải hồn bay phách lạc ở nước ngoài, nếu không phải anh làm tổn thương em, tất cả đễu vẫn tốt đẹp. Chúng ta vẫn vui vẻ như trước, nhưng đều bị anh hủy hoại rồi!”

Tôi đi đến, quỳ trước mặt anh, cầm tay anh: “Không, không trách anh được, là lỗi của em, là em cố chấp muốn đi Hồng Kông, là em ích kỷ, không nghe lời anh làm nghiên cứu tiến sỹ, ở lại trường, là em hủy hoại thời khắc đẹp của chúng ta, đều là do em.”

“Không, em không hiểu, em không hiểu, là do anh! Nếu không phải anh thì cô ấy...”

“Cái gì?”

“Không có gì... tóm lại anh tự làm tự chịu.”

“Được, coi như do anh.” Tôi biết anh không muốn nói, cũng không ép anh, “thời khắc đẹp đã qua rồi, không có nghĩa tương lai sẽ không có thời khắc đẹp hơn! Em nghe nói anh gần đây ý chí rất kém, suy sụp, dù thời khắc đẹp có đến, anh cũng sẽ bỏ lỡ.”

“Anh biết nên hôm nay anh đến nói chuyện này với em! Không chịu nổi nữa rồi, anh đã không còn thở nổi, chức vị, chuyên đề, nhà... anh đều không để ý, cũng không cần, chỉ cần có em, em ở bên anh nhé! Nếu em rời bỏ công việc đó, anh cùng em đến Bắc Kinh, anh có thể tìm công việc ký giả hay biên tập. Chúng ta mãi mãi bên nhau được không Khả Khả?” Anh nói rất nhiều, vừa nói vừa dùng ánh mắt cầu xin tôi.

Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy ánh mắt anh như vậy, tôi đau đớn ôm đầu anh, tôi chỉ có thể nói: “Muộn rồi... quá muộn rồi!”

Anh nắm chặt vai tôi, chất vấn: “Cái gì... muộn rồi? Em vẫn ở bên người đó đúng không?”

Nước mắt tôi tuôn ra: “Phải, em và George sống cùng nhau rồi! Nhưng là sau khi anh kết hôn và có con.”

“Anh có thể ly hôn! Anh không quan tâm gì cả, những ngày tháng này anh sống không nổi, không, một giây cũng không chịu nổi.” Anh đứng lên, kích động đi đi lại lại, liên tục nói, như muốn nói với tôi và cả chính mình, “Không được, anh không thể tiếp tục như thế này, cứ như thế này anh điên mất... phải thay đổi, phải thoát ra, nếu không anh chết mất.”

Tôi hiểu, anh đã gần ranh giới sụp đổ, mà đối với anh tôi là cây cỏ cứu mạng, lý do giúp anh thoát khỏi thực tại.”

“Nếu anh ly hôn, em có thể rời bỏ người đó không?” Anh đột nhiên quay lại nhìn tôi.

“Đứa bé làm thế nào? Sao có thể sinh ra mà không có bố.”

Anh đột nhiên bình tĩnh trở lại, lẩm bẩm: “Phải, đứa bé thì làm thế nào, đứa bé làm thế nào... Tuy vậy, nhưng đứa bé cần có bố...”

Tôi thấy anh đã không còn kích động như lúc trước, liền kéo anh ngồi xuống, đưa trà cho anh: “Nghe nói trường chuẩn bị phân nhà cho hai người, phải không?” Giờ tôi cũng chỉ có thể nói những việc bên lề.

“Phải.” Anh dường như đã bình tĩnh lại. “ồ phải, chung cư của trường mới xây, bọn anh được một căn hai phòng ngủ, một phòng khách.”

“Vậy rất tốt rồi, anh không phải luôn muốn ổn định ở Vũ Hán sao? Nhà tuy không lớn nhưng đủ cho cả nhà.”

“An cư? Không, không, anh không muốn cả đời bị giam cầm, anh không muốn.” Trong thần mắt anh để lộ vẻ hoảng sợ, “Ninh Khả, Ninh Khả, em thử nói xem anh còn có thể chạy trốn không?”

Tôi nắm chặt tay anh: “Yên tâm, không có ai có thể giam cầm anh, anh cũng không cần chạy trốn, đừng sợ, có em ở đây.”

Hồi lâu, anh mới dần dần bình tĩnh trở lại, lại châm thuốc, tự mình châm trọc mình: “Giờ chỉ có nó là thân nhất với anh. Trước kia không thể lý giải, rõ ràng thuốc có hại tại sao người ta lại không thể bỏ thuốc? Giờ đã hiểu cuộc đời quá nhiều trắc trở, luôn có những sở thích, luôn có những mong đợi. Giờ anh chẳng mong đợi gì, may là còn có thể hút thuốc, uống rượu...”

Tôi không thể nghe tiếp, tức giận ngắt lời anh: “Tại sao lại đối xử với chính mình như vậy? Phải, em phụ lòng anh nhưng anh còn có sự nghiệp, gia đình, cuộc sống của anh không phải là một màu u tối. Anh không suy nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho đứa trẻ, nếu họ thấy anh như thế lày họ có vui không? Anh muốn chửi em, hận em đều được nhưng đừng đối xử với chính mình như vậy khiến em đau lòng, được không anh?”

Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, hiển nhiên không ngờ tôi lại nói những lời này.

Hồi lâu anh mới đáp nhẹ: “Họ sẽ không nhìn thấy bộ dạng này của anh, anh trong mắt mọi người là con trai hiếu thuận, người chồng mẫu mực, không ai biết anh đang vui hay tuyệt vọng. Anh không hận em, cũng không muốn em đau khổ, áy náy, anh chỉ trách mình, là anh tự làm tự chịu.”

“Anh nói đến chuyện có con với Liễu My?” Tôi thăm dò.

Anh ngạc nhiên, không nói ra lời, hồi lâu mới gật đầu.

“Anh không phải là người quá nóng vội, đã quyết định sống với cô ấy, có con cũng là việc sớm muộn. Có phải đột nhiên lên chức bố nên vẫn chưa thích ứng?”

“Không, không phải vậy...” Anh vẫn chưa nói xong, có tiếng điện thoại vang lên, anh dừng lại nghe máy.

Tôi nghe anh nói: “ừ, đúng, 5h chiều dạy xong, ừ, đợi anh về làm cơm... được, tạm biệt!” Chắc chắn là điện thoại từ gia đình.

Ngắt điện thoại, anh không nói tiếp nữa, tôi cũng không hỏi nữa.

Chúng tôi cứ im lặng như vậy, anh hút hết điếu này đến điếu khác, tôi có thể cảm nhận được nhưng không thể tiến vào sự cô độc của anh. Sự cô độc đó quá dày đặc, không thể xóa tan, nó nhét đầy trong anh.

5h kém 20 chiều, anh đứng dậy.