Tình Yêu Cappuccino

Chương 17




4.

Thời khắc hoàng hôn ngày hôm sau, theo phương án của công ty, tôi và George thân mật xuất hiện ở một nhà hàng Tây rất lãng mạn ở Bắc Kinh. Trước khi ra cửa chúng tôi đã thay trang phục mới theo yêu cầu, đạo diễn còn cố ý tìm một thợ trang điểm chuyên nghiệp, trang điểm nhạt nhạt cho tôi.

Khi người phục vụ trong nhà hàng nhìn thấy ngôi sao mới nổi xuất hiện ở cửa, toàn bộ đều không giấu được sự kinh ngạc: Lại nhìn thấy tôi vịn cánh tay của George, có lẽ họ đều biết: Bối cảnh của trang bìa báo giải trí ngày mai sẽ là nhà hàng nơi họ làm việc!

Mọi người kính cẩn dẫn chúng tôi vào nhà hàng, dẫn chúng tôi vào chỗ ngồi bí mật nhất. Tôi lại chép chép miệng: “Ở đây không tốt, em muốn ngồi dựa vào tường, vừa ăn vừa nhìn tường thế này thật chán.”

Nhân viên đón tiếp liền nói: “Vị trí dựa vào tường sao, có đấy, có đấy.” Nói xong liền dẫn chúng tôi đi.

Rượu khai vị vẫn chưa uống xong, đối điện cửa tầng đã đông nghịt xe nhỏ, xe SUV, chắc chắn là ký giả đã nhận được tình báo, nên ra tay ngay. Họ muốn bới móc một số thông tin xung quanh anh chàng lai đẹp trai này, giờ họ như con sói đã ngửi thấy mùi tanh, nên bí mật bao vây.

Sau đó, màn biểu diễn của chúng tôi chính thức bắt đầu.

George lúc thì sờ má tôi, lúc thì hôn cổ tôi, tôi tình tứ nhìn cậu ta, nói những lời bí mật chỉ hai người nghe thấy. Nếu có ai khác nghe thấy đối thoại giữa chúng tôi chắc sẽ lăn ra cười.

Tôi tình tứ nói: “Miếng bánh ga tô hôm qua mình để trong tủ lạnh có phải bị cậu ăn trộm rồi không?” Nói xong đưa ngón tay lướt nhẹ qua đôi môi cuốn hút của cậu.

Cậu ta chăm chú nhìn tôi, thề với tôi: “Mình không ăn, oan uổng mình quá!”

Tôi cười, đưa miệng đến sát bên tai cậu ấy: “Ngôi nhà đó chỉ có hai đứa mình, mình không ăn, cậu không ăn, vậy bánh kem đi đâu rồi?”

“Chắc là mèo. Cậu biết chú mèo tai gập của nhà bên cạnh thường vào phòng bếp của chúng mình mà.” George nói xong, mỉm cười nắm tay tôi.

Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng cắt bít tết: “Cứ cho là mèo mở cửa tủ lấy bánh ăn cũng không thể ném bánh vào thùng rác chứ?”

George khẽ cười: “Ăn miếng bánh thì có sao? Đừng quên hôm trước mình còn dẫn cậu đi ăn đêm. Cậu gọi điện nói muốn ăn... cháo thịt nạc với trứng, quay phim cả ngày, xong việc lại đưa cậu đi kiếm tiệm cháo. Cậu biết vong ân bội nghĩa là gì không?”

Cậu ta nói đến đây tôi đột nhiên nhớ đến cháo thịt nạc của ngày hôm trước, pizza hải sản của ngày trước nữa, hạt dẻ đường của ngày trước nữa... sắc mặt tôi hơi đỏ lên, liền kịp thời chuyển chủ đề: “Được rồi, được rồi, không nói đến những việc này nữa, không biết họ đã quay xong chưa? Nhìn bít tết hấp dẫn, mình không thể nhịn nổi rồi, khổ thế!”

Hôm đó chúng tôi ngồi một tiếng rưỡi mới rời đi.

Rõ ràng là gọi đồ ăn kín một bàn to lại chỉ hơi động vào, đều dồn tâm huyết để đưa mắt tình tứ, kết quả mắt chúng tôi mắt đều sưng lên, tôi mới hiểu đưa mắt tình tứ là công việc mệt nhọc đến vậy.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, chúng tôi lái xe đi lòng vòng vài vòng, sau khi chắc chắn đã xua hết được ký giả, mới vào một tiệm pizza gần nhất, gọi nhanh một pizza 9 inch, sau đó gói lại mang về nhà.

Nằm trên sofa mềm mại ở phòng chiếu, chúng tôi giống như hai người hoang dại, vừa gác chân lên bàn trà trước mặt, vừa ngồm ngoàm gặm pizza, uống pepsi ừng ực, vừa ôn lại bộ phim kinh điển, cả hai đều rất vui.

Tôi vừa ăn vừa than thở: “Làm ngôi sao thật không dễ, hễ xuất hiện trong tầm mắt của công chúng là lại phải diễn, phải diễn chân thực, thật mệt!”

“Không phải thế sao? Cậu xem phim vẫn chưa chiếu đã có người bình luận về mình, nói mình chỉ có bề ngoài đẹp trai, diễn rất kém, chỉ là gối thêu hoa! Mình giờ mới biết hóa ra gối thêu hoa là câu chửi.” George bất bình.

“Nghề nào cũng có quy tắc chơi, đã vào nghề thì hãy phục tùng theo đi! Quan niệm của mình là làm việc nhất định phải làm tốt, nếu không uổng công vô ích, thà rằng ngủ ở nhà!”

“Có lý, nào, chúng ta cạn ly vì “Trần Hương Tiêu”, hy vọng nó không phụ lòng chúng ta.” George nói xong giơ cốc pepsi trong tay lên.

Tôi nuốt vội miếng pizza, đưa cốc trong tay lên chạm cốc.

Ăn xong pizza, đang định thu dọn mặt bàn, chuẩn bị cho pizza thừa vào tủ lạnh, George đột nhiên hỏi: “Ninh Khả, cậu nói gần đây không muốn bắt đầu lại với bất kỳ ai, đợi khi cậu muốn mình có thể xếp hàng đầu tiên không?”

Tôi bất ngờ, sau đó cười nói: “Đương nhiên là được! Cậu giờ đang xếp vị trí đầu! Cậu lương thiện, đẹp trai, nhiều tiền, người tốt như vậy vô vàn phụ nữ khóc vì ghen với mình.”

5.

Ngày hôm sau trên trang bìa vài tạp trí có lượng tiêu thụ lớn nhất đều đăng ảnh tình tứ của tôi và cậu ấy trong nhà hàng. Phong cách tiêu đề của các báo khác nhau, có tờ báo vào thẳng chủ đề: “Tin hot liên quan đến bạn gái của ngôi sao mang hai dòng máu”, có tờ báo lại vòng vo “nụ hôn cháy bỏng trên phố, George Trần đẹp trai ôm người đẹp.”

Đạo diễn lật đi lật lại tờ báo, cười nói với chúng tôi: “Đây mới chỉ là bắt đầu. Sau đó còn đến báo tuần và báo tháng, cô cậu phải chuẩn bị sẵn tư tưởng sẽ bị ký giả bao vây. George, dù họ có hỏi gì, quay gì, cậu nhất định không thể nổi nóng, nếu không công toi hết!”

George cười: “Đạo diễn yên tâm, không phải lần đầu tiên tôi để người khác quay!”

Đạo diễn quả nhiên không nói sai, buổi tối khi tan làm tôi và George cùng về nhà. Xe dời khỏi công ty chưa lâu, tôi phát hiện phía sau có một chiếc xe nhỏ đi theo, từ cửa kính lái phụ thò ra một ống kính dài, chụp liên tiếp ở đuôi xe chúng tôi, đèn liên tục lóe lên.

George hỏi tôi: “Làm sao giờ, đi ăn cơm như kế hoạch hay về nhà?”

Tôi nghĩ rồi nói: “Được rồi nghĩ đến bữa cơm tối qua là biết, có ký giả đi theo sao có thể ăn cơm. Mình hôm nay đã bận cả ngày, mệt muốn chết rồi. Cậu tăng tốc, để họ mất dấu, mình gói đồ về nhà ăn.”

George nghe vậy bắt đầu tăng tốc, đáng tiếc khoảng thời gian này chính là lúc tắc đường, vốn chỉ mất hai nươi phút đi xe, lượn vài vòng đánh lạc hướng ký giả, lại vào nhà hàng gói đồ ăn về phải mất hai tiếng mới về đến nhà. Tôi vào cửa liền vất giày cao gót sang một bên, thả người xuống sofa, không muốn cử động, gọi lớn: “George, tối nay cậu phục vụ cho mình nhé, cho mình cốc nước!”

George cười, nghe lời đi vào bếp.

Đưa ly nước cho tôi, sau đó thương lượng với tôi: “Như thế này không được, bọn mình không thể mỗi ngày đều mang đồ về ăn, hơn nữa phòng rộng như thế này dọn dẹp rất bận, mình đều bận, phải nghĩ cách khác thôi.”

“Cậu đã có ý gì sao? Nói nghe xem.”

“Thật dễ, mời người làm theo giờ, mỗi ngày buổi chiều đến, dọn dẹp phòng, làm cơm, như vậy thật tốt.” George hào hứng.

Tôi bất lực lắc đầu: “Cậu thật lười! Việc này để cậu quyết định, mình giờ phải đi tắm, lát nữa xuống ăn, cậu phải để lại cho mình đấy!”

Ngâm mình trong bồn tắm xả đầy nước ấm, tôi thấy mình như đang trong vòng tay ấm áp, toàn thân dễ chịu, cảm giác mệt mỏi dần dần được hóa giải. Đang lúc muốn ngủ, điện thoại vang lên, là Hàn Văn Hinh.

“Bà bầu có chỉ thị gì vậy?” Tôi lười nhác hỏi.

“Cậu vẫn còn có tâm trạng để đùa hả? Trên báo đăng chuyện cậu và George rồi, là thật không?” Hàn Văn Hinh tò mò hỏi.

“Ồ, đương nhiên là thật, sao vậy?”

“Việc này là thông tin đang rộ lên trong trường mình! Mọi người đều mới biết George là nam chính trong phim mới của đạo diễn Trương Du Ninh, đều ngạc nhiên, giờ lại biết quan hệ yêu đương giữa cậu và cậu ấy, cả trường bàn tán xôn xao!”

“Để họ bàn tán đi, mình giờ không ở trường.” Tôi nói không chút quan tâm!

“Vấn đề là Văn Hạo hôm nay đến hỏi mình việc này.” Văn Hinh thấy thái độ hờ hững của tôi nên càng nóng vội.

“Anh ta hỏi cậu chuyện gì?” Tôi bật dậy.

“Lo lắng rồi phải không? Anh ta hỏi cậu có thật ở bên George không!”

“Cậu trả lời thế nào?” Tôi thực sự lo lắng.

“Mình có thể trả lời như nào chứ, nói là không biết! Giờ cậu đã xấu xa vậy rồi, việc gì cũng không nói với mình!” Hàn Văn Hinh nghiêm giọng trách tôi.

“Được, được, mình xấu xa, mình không tốt, nhưng cậu đang có em bé đừng ghê gớm thế chứ. Cậu giờ ăn ngon ngủ ngon, tâm trạng thoải mái là quan trọng nhất, đợi hơn tháng nữa cậu sinh rồi mình sẽ nói cho cậu mọi chuyện.” Tôi dặn dò.

“Được, nhưng khi mình sinh, cậu nhất định phải đến.” Hàn Văn Hinh không yên tâm dặn dò tôi.

Tôi trịnh trọng hứa, cho dù để tôi làm nữ vương của toàn thế giới, cũng không thể ngăn tôi ở bên cô ấy khi cô ấy sinh.

Ngắt điện thoại bước ra từ buồng tắm, quấn khăn tắm, tôi đến tủ trang điểm tìm kem dưỡng toàn thân, ngâm mình trong nước quá lâu nên da cũng bị nhăn nheo. Đang lúc mở khăn tắm, xoa kem lên cơ thể, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, George xuất hiện ở cửa. Trong phút chốc cửa nhanh chóng bị đóng sầm lại.

Tôi cầm khăn tắm quấn lên người, đang định ra mắng cho cậu ta một trận lại nghĩ ra một kế, muốn trừng phạt cậu ta ác độc hơn. Thế là tôi liền đi ra, mở cửa, tựa vào khoang cửa, nhìn George đang trong bộ dạng chờ đợi trừng phạt, tôi cố ý giả vờ nhìn cậu ta tình tứ.

“Xin lỗi, mình không cố ý! Mình thấy cậu mãi không xuống, sợ cậu...” George lúng túng.

Lẽ nào không biết gõ cửa sao? Tôi nghiến răng.

Mặt hơi mỉm cười, đưa tay về phía áo của cậu ta, sửa lại cổ áo cho cậu, lại sờ sờ vai, sau đó đưa tay nhẹ nhàng lướt qua ngực, cứ vuốt ve như vậy. Thân hình cậu ta không tồi! Từ sau khi quay xong “Trần Hương Tiêu - Đệ Nhất Lư Hương” về Bắc Kinh lại thường xuyên đi tập thể hình, giờ đã thấy hiệu quả rồi.

Tôi dịu dàng hỏi: “George, hôm nay mệt không?”

“Không không không mệt, mình không mệt.” Cậu ta vừa đáp lại vừa bắt đầu ho, thành thục cúi đầu tiến sát đến.

Tôi giả bộ e thẹn cúi đầu, đưa tay mở cúc áo ở cổ cậu ta, để tránh nụ hôn của cậu, sau đó nghe rõ tiếng nuốt nước bọt.

Lúc này tôi thấy cơ thể cậu đã căng lên, trong lòng cười thầm. Nhân lúc tay cậu chưa chạm đến bờ vai để hở ra, tôi đưa tay dùng sức đẩy trước ngực cậu ta, sau đó đóng sầm cửa.

George ở ngoài dường như có chút luống cuống, một lát sau mới phản ứng lại, hét lớn: “Được rồi, Ninh Khả, cậu dám.” Nói xong trút giận lên cánh cửa, sau đó mới hậm hực đi xuống.

6.

Điều khiến tôi bất ngờ là tối đó Văn Hạo cũng gọi điện đến.

Lúc đó đã gần 12h đêm, tôi vừa chìm vào giấc ngủ liền

bị chuông điện thoại làm thức giấc, với điện thoại nhìn là số điện thoại ngay cả trong mơ tôi đều nhớ rõ! Tôi đột nhiên tỉnh hẳn, tay run lên, ấn phím nghe.

Đầu kia hồi lâu không nói.

Lâu sau mới nghe thấy giọng nói quen thuộc, nghẹn ngào: “Ninh Khả, em có khỏe không?”

Tôi không biết nên trả lời như nào, chỉ: “Vâng!”

Đầu kia Văn Hạo nói: “Anh giờ đang trong phòng của chúng ta, căn phòng em chỉ ngủ vài lần, nhớ không? Còn có chiếc giường này, anh giờ ngồi đây gọi cho em, chiếc giường anh đã từng nhớ em và từng có em, Ninh Khả, ngày mai chúng sẽ bị bán hết, tất cả những thứ anh chuẩn bị cho em, những thứ em không cần, cả chiếc bàn ăn cơm, anh đều bán cho chủ nhà. Anh không ở nhà này nữa. Ninh Khả, anh sắp có nhà rồi! Ninh Khả, Ninh Khả, anh...”

Nói đến đây anh nghẹn lời, nước mắt tôi cũng rơi xuống. Tôi muốn nói với anh: “Xin lỗi, anh hãy đợi em, em sẽ quay về bên anh ngay lập tức, em sẽ không rời xa anh nữa.” Nhưng tôi lại không nói ra lời.

Trong lúc im lặng, tôi nghe anh nói: “Ninh Khả, anh muốn nói với em, tạm biệt em!” Nói xong liền ngắt điện thoại, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút.

Trái tim trống rỗng, tôi lật đi lật lại, cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau miễn cưỡng bò dậy, đang rửa mặt điện thoại lại vang lên. Trong buổi sớm yên tĩnh, tiếng điện thoại gấp rút khiến tôi lo lắng.

Nghe điện, tôi vẫn chưa kịp nói gì, đầu kia là giọng nói lo lắng của Văn Hinh: “Khả Khả, mình đang ở trong viện! Mình vừa thấy Văn Hạo và Liễu My gửi thiệp mời, Khả Khả, họ sắp kết hôn rồi.”

Tôi toàn thân mềm nhũn, thế giới trước mắt dường như xoay chuyển, tôi nghe được tiếng điện thoại va mạnh xuống đất, rất rõ. Ý thức cuối cùng của tôi là: Trời ạ, tôi sao có thể bị ngất đi.

Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người đắp chăn mỏng, bên giường còn có bình treo, bên kia là George đang ngồi đó nắm tay tôi, đang thờ thẫn.

“George!” Tôi khẽ gọi, muốn cậu ta biết tôi đã tỉnh.

George vội quay đâu lại hỏi: “Tỉnh rồi sao? Muốn uống nước không?”

Tôi gật gật đầu. George cầm cốc nước trên đầu giường: “Nước này đã lạnh rồi, mình xuống tầng rót cốc mới.”

Tôi mới từ từ nghĩ lại, sáng nay ngất đi, tôi ngất vì tin Văn Hạo sắp kết hôn mà Văn Hinh thông báo. Hóa ra “tạm biệt” mà hôm qua anh nói là ý này, chả trách anh trả nhà cho chủ nhà, chả trách anh bán hết tất cả đồ đạc.

Nghĩ đến đây, nước mắt lại rơi xuống.

Lúc này, George cẩn thận bưng nước đến bên giường, tôi nhào vào lòng cậu ta, vừa khóc vừa nói: “George, anh ấy sắp kết hôn ròi! Anh ấy không cần mình nữa rồi!”

“Mình biết, mình đều biềt rồi.”

Tôi vẫn khóc: “Tại sao vậy, tại sao mình không ngoan ngoãn làm nghiên cứu sinh, ở lại trường? Tại sao mình không nghe theo sự sắp xếp của anh ấy? Tại sao anh ấy vội vàng kết hôn như vậy? Mình có thể mượn tiền bố mẹ mua nhà, bọn mình không cần đợi trường phân mà! Anh ấy không biết mình yêu anh ấy thế nào sao? Dù năm nay bọn mình toàn cãi nhau, nhưng mình vẫn yêu anh ấy! Lẽ nào anh ấy lại không biết?”

Khóc đến nỗi tiếng khản cả đi, George chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nói một câu: “Mình biết, phải, mình biết!''

Sau đó George vỗ về tôi, tôi uống nửa cốc nước rồi lại ngủ. Tôi mãi mãi mất anh rồi, vì tối qua anh đã tạm biệt tôi.

7.

Về sau George nói với tôi, sáng cậu ấy gọi tôi đi làm, bị giáo huấn nên gõ vào cửa nhưng không thấy hồi đáp, liền lo lắng phá khóa cửa, bước vào phát hiện tôi ngã ra phòng tắm, điện thoại rơi xuống đất. Cậu ta nhất thời không nhớ ra điện thoại cấp cứu trong nước, chỉ còn cách gọi điện cầu cứu đạo diễn, đạo diễn liền đưa bác sỹ đến kiểm tra, phát hiện tôi chỉ vì huyết áp hơi thấp, cộng với làm việc quá sức. Để tránh phải nhập viện dẫn đến tin tức không hay nên để bác sỹ truyền nước cho tôi tại nhà.

“Ban ngày cậu làm việc, tối viết luận văn, như vậy sẽ mệt! Bình thường cậu ăn rất được, lại rất biết chăm sóc người khác, sao cả bản thân mình cũng không chăm sóc tốt chứ? Nói xong George đưa cho tôi một bát cháo táo tàu.

Tôi cảm động: “Cậu tự nấu phải không?”

Cậu ta lắc đầu, ngại ngùng nói: “Mình không biết nấu, là Ngô Thẩm nấu, mau ăn đi, nguội thì không tốt đâu,”

“Ngô Thẩm là ai?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Không phải đã nói sẽ mời người làm thêm sao? Hôm nay mới đến, nghe nói cậu bị bệnh nên nấu sẵn cháo! Người đó nấu ăn rất giỏi, sau này bọn mình sung sướng rồi.” George đắc ý nói.

“Thật không? Vậy cậu đi mua móng giò về đi, mình muốn ăn móng giò kho Tàu.”

“Cậu? Cậu không phải ngủ mê mệt sao? Đạo diễn nói phim sắp chiếu rồi, cậu phải cùng mình bước lên thảm đỏ, béo phì sao có thể mặc lễ phục.”

“Đi hay không?” Tôi uy hiếp.

“Đi đi, mắt cậu thật đáng sợ!” George nhảy lên rồi đi ra. Lần này giống như hồi sinh từ cõi chết.

Sau khi rút ống truyền nước trên tay ra, tôi tự nhủ quá khứ sẽ không còn quay lại, người đó dù tôi có yêu, anh ta cũng đã lựa chọn, vậy chỉ có thể chúc anh hạnh phúc!

Tối đó, Bắc Kinh đổ mưa. Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn những chiếc lá rụng trên mặt đất bám sát trên mặt đất, thật lạnh, chúng cũng muốn bám vào mặt đất để giữ ấm. Mùa đông ở Bắc Kinh đến rồi.

Tôi bật lò sưởi dưới phòng khách, bày đồ ăn mà Ngô Thẩm chuẩn bị lên bàn. Ở đây không những có món mà tôi yêu cầu là món móng giò kho Tàu hấp dẫn còn có món canh cá chép và cà rốt dành cho người thiếu máu như tôi. Cà rốt hầm thịt bò, cà rốt và thịt bò đều nhừ đến nỗi vào miệng là trôi ngay. George sợ không đủ, tự tay làm salad ngô. Hai người vùi đầu vào ăn, trong đêm đông lạnh, cảm giác vừa ấm áp vừa no nê.

Sau bữa cơm tôi về phòng gọi điện cho Văn Hinh.

Cô bạn rụt rè hỏi: “Cậu vẫn tốt chứ? Không cứu vãn, từ bỏ như vậy sao?”

“Vẫn nhớ anh ta từng nói Liễu My là người trong mộng tưởng của anh ấy. Hơn nữa anh ấy có quá nhiều yêu cầu đối với hôn nhân và một nửa còn lại, Liễu My hoàn toàn phù hợp, mình sao có thể yêu cầu anh ấy vứt bỏ hạnh phúc này? Mình nghĩ đây cũng là quyết định sau khi đã suy nghĩ thận trọng. Anh ấy cũng không vì mình khóc lóc đòi tự vẫn mà thay đổi đâu.” Tôi cười đau khổ.

“Nhưng, nhưng các cậu đã yêu nhau nhiều năm. Hơn hữa, hơn nữa, hai người đã quan hệ...” Văn Hinh do dự, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.

Trong lòng nhức nhối, lại giả bộ kiên cường: “Văn Văn, bạn yêu, trên thế giới không phải ai cũng may mắn như cậu, tìm được người đầu tiên cũng là người cuối cùng. Cậu không biết mình ngưỡng mộ cậu như thế nào đâu! Mình và Văn Hạo bên nhau tuy bốn năm nhưng anh ấy và Liễu My còn phải sống với nhau cả đời. So với cả cuộc đời, bốn năm có là gì?”

Văn Hinh thở dài: “Được rồi, mình xem ra không nói nổi cậu. Tóm lại nhìn họ bên nhau mình rất khó chịu! Khả Khả, mình rất nhớ cậu, khi nào cậu về?”

Tôi trầm ngâm một lát: “Sợ là mình không về nổi.”

Phải, tôi nghĩ mình không về nổi, Trường Đại học W có Văn Hạo và Liễu My mới cưới, đã không còn là nơi dành cho tôi.