Tình Yêu Cappuccino

Chương 13




6.

Sáng dậy chưa lâu, Hàn Vũ Băng lại đến tìm tôi: “Mình cùng ăn sáng nhé! Mình trước kia rất thích cháo thịt nạc với lòng trắng trứng gà, lâu rồi không ăn, nhớ lắm rồi!”

“Mình cũng thích ăn, vậy mình gọi hai bát!”

“Cảm ơn cậu, Ninh Khả! Trước kia mình lạnh lùng với cậu, cậu không trách mình chứ! Cậu rất biết chăm sóc người khác, nếu mình là con trai, chắc chắn sẽ yêu cậu... Thực ra từ hôm qua đến hôm nay, trong lòng mình đã hơi hơi thích cậu rồi!”

“Chà, cậu đã tỏ tình với mình nhanh vậy sao? Mình rất xấu hổ, mình thử tìm hiểu nhau trước đã được không?” Tôi giả giọng e thẹn của thiếu nữ trả lời, trêu cô cười.

Ăn sáng xong, chúng tôi cùng nhau đến phim trường. Liên tục hai ngày đều nói cười với nhau, khiến cho toàn bộ mọi người trong đoàn đều kinh ngạc.

Khi nghỉ, George kéo kéo áo tôi khẽ nói: “Cậu sao cứ suốt ngày bên cô ấy! Đừng quên cậu là trợ lý của mình!”

“Không quên, không dám quên. Thực ra Hàn Vũ Băng rất tốt, cậu đừng nhìn cô ấy với con mắt khác như vậy!” Tôi trả lời.

Cả một ngày, cả đoàn đồng lòng hợp tác, tiến độ quay rất nhanh. Tuy ai cũng mệt nhưng luôn rất cố gắng.

Sau khi quay xong không lâu, trợ lý của Hàn Vũ Băng đến tìm tôi, nói cô ấy muốn gặp tôi.

Tôi đồng ý, trước khi ra khỏi cửa, tôi tiện cầm theo một bình lục vị đại hoàng.

Đưa thuốc cho Hàn Vũ Băng, tôi nói: “Ba ngày sau khi có kinh, bắt đầu uống thuốc này, liên tục một tuần, rất tốt cho thận hư nhược. Mái tóc đen bóng của cậu mà rụng thì thật tiếc!”

Hàn Vũ Băng nhận lấy, cảm động: “Cậu tốt với mình như vậy, mình lại chẳng có gì để cảm ơn cậu. Cậu xem hôm qua mình sắp xếp được hai túi đồ, đều là trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đều là được tài trợ, mình cũng chưa dùng đến, nếu cậu không chê thì nhận cho mình vui.”

Tôi từ chối: “Những thứ này quá đắt, mình không thể nhận. Hơn nữa thuốc mình tặng cậu chỉ đáng vài đồng!”

“Không phải là tiền, quan trọng là tấm lòng. Những ngày này cậu quan tâm tới mình như vậy, mình không biết phải báo đáp cậu như nào. Hơn nữa những thứ này tuy là vật ngoài thân, nhưng cũng là thiết kế ra bằng cả tấm lòng, vất đi thật đáng tiếc! Cậu thay mình trân trọng chúng nhé!” Hàn Vũ Băng kiên quyết nhét vào tay tôi.

Tôi chối từ không nổi, chỉ còn cách cám ơn cô.

Hàn Vũ Băng lại nói: “Chúng mình tuy quen chưa lâu, mình phát hiện cậu rất thoáng, cũng rất quan tâm đến mọi người, mình coi cậu là bạn tốt nên có vài chuyện giờ mới nói với cậu. Người trong giới nghệ thuật tuy không phải rất xấu xa nhưng nhìn vào bề ngoài để đối xử đã là một quy luật không thể thay đổi. Thấy cậu ăn mặc hàng hiệu thì đưa cậu lên tới trời, cậu ăn mặc không hợp gu lắm sẽ giẫm cậu xuống bùn sâu không ngóc dậy nổi. Cậu tuy là người đứng phía sau màn ảnh nhưng quy luật này không thay đổi, muốn được tôn trọng, thực lực đương nhiên quan trọng, nhưng ăn mặc, trang điểm cũng không thể bỏ qua!”

Tôi nhìn mình từ đầu đến chân: “Mình mặc có gì không đúng?”

Hàn Vũ Băng nhìn kỹ tôi: “Cách ăn mặc của cậu đối với người bình thường là đẹp nhưng trong giới nghệ thuật thì quá bình thường. Giới nghệ thuật xấu không sợ, sợ nhất là “bình thường”. Theo mình thấy cậu cần để ý đến những chi tiết nhiều hơn. Cậu xem tóc xõa là quá bình thường, móng tay cũng cắt quá ngắn, giầy không nổi bật, toàn thân chẳng có gì nổi bật cả.”

Cô tuôn một tràng khiến tôi toát mồ hôi.

Hàn Vũ Băng lại nói: “Cậu đừng trách mình nói quá thẳng... Khi mình mới vào nghề không có ai chỉ dẫn, chịu rất nhiều thiệt thòi. Vật lộn bao nhiêu năm mới bịt mồm được đám người đó! Cậu ít kinh nghiệm, mình sợ đến lúc đó bị mắng, cậu sẽ trở tay không kịp.”

Tôi liền gật đầu: “Không ngờ ăn mặc trang điểm cũng phức tạp như vậy, mình đúng là không hiểu gì về phương diện này!”

“Đừng sợ, mình từ từ dạy cậu. Lần sau mình cùng đi làm tóc, có bạn đi cùng, có được không?”

7.

Sau đó tôi đã nghiễm nhiên trở thành trợ lý riêng của Hàn Vũ Băng, George thường trách tôi ở bên cô ấy quá nhiều.

Hàn Vũ Băng có thời gian liền đi tập thể dục thẩm mỹ, làm tóc, chăm sóc toàn thân, lần nào cũng kéo tôi đi cùng.

Dưới sự chỉ dẫn của cô ấy, mái tóc dài hơn hai chục năm của tôi lần đầu tiên biến thành tóc xoăn, móng tay cũng làm móng kiểu Pháp, lần đầu không mặc gì nằm trên giường để người khác massage toàn thân, độ cao của giầy cao gót từ 3cm dần dần lên tới 7cm. Hàn Vũ Băng còn thưởng tặng cho tôi những đồ trang sức mà hãng quảng cáo tặng cô, sau đó dạy tôi xem tạp chí thời trang nước ngoài, để có được tin tức thời thượng đầu tiên.

Cho đến khi bộ phim quay xong, theo cách nói của George thì toàn bộ con người tôi như đã “đổi da đổi thịt”, Hàn Vũ Băng cả ngày bên tôi như hình với bóng, ở phim trường cô cười nhiều hơn, còn có mấy lần mời cả đoàn đi uống trà chiều.

Nếu nói có điểm gì chưa mỹ mãn, chính là khi nghĩ đến Văn Hạo trong lòng tôi vẫn đau đớn. Đã gần hai tháng, anh không hề online nói chuyện với tôi, mỗi tối tôi đều gọi điện anh đều không nghe.

Bộ phim hoàn thành trước dự kiến khiến đạo diễn rất vui, ông vui mừng nói với tôi: “Ninh Khả, công lao của cô không ít, George lần đầu tiên diễn vai chính lại rất xuất sắc, không chắc có đoạt giải hay không nhưng nhất định sẽ gây ra làn sóng mới, nếu George thành công, bộ phim này sẽ thành công.”

“Đạo diễn Trương đừng cười tôi, hai tháng tôi ở đoàn phim có thêm nhiều bạn tốt, lại học được nhiều thứ, sẽ tốt cho cuộc sống của tôi! Tôi thành thật nói, trải nghiệm lần này không những giúp tôi mở rộng tầm mắt mà còn giúp tôi tự tin hơn.”

“Tôi cho cô nghỉ ba ngày phép, cô về trường một chuyến nhé! Nhưng sau ba ngày phải đến Bắc Kinh cùng chúng tôi, thời gian vẫn rất gấp, công việc chế tác và tuyên truyền, quảng bá cũng phải khẩn trương.”

Tin vui này quá bất ngờ, tôi vui mừng nhảy cẫng lên. Lúc này George cũng tiến đến: “Tôi cũng sẽ đi, tôi cũng đi cùng.”

“Nói bừa! Cậu phải mau cùng tôi về Bắc Kinh để giới thiệu bộ phim, còn phải lên truyền hình, tạp chí, thời gian rất gấp!” Đạo diễn Trương quay lại, đưa cho tôi một phong bì, “Ninh Khả, đây là lương hai tháng của cô. Trước khi rời Hồng Kông, nếu muốn mua quà tặng người thân thì mau đi đi!”

Phong bì rất dày, toàn vượt quá sự tưởng tượng của tôi, tôi vội cúi đầu cảm ơn dạo diễn.

Đương nhiên, George không bỏ lỡ cơ hội làm tài xế: “Nào, mình với cậu đi mua quà.”

Lúc này Hàn Vũ Băng cũng tiến đến: “Cả mình nữa, mình cũng đi.”

Đây là lần đầu ba người chúng tôi cùng đi với nhau, cũng là lần đầu tiên hai vai chính George và Hàn Vũ Băng ra ngoài. Quái lạ, khi có tôi, hai người không còn vẻ kiêu ngạo, hòa hợp nói cười với nhau, tôi thực sự vui cho họ.

Có ngôi sao lớn Hàn Vũ Băng đồng hành cùng, chuyến mua đồ được sự đãi ngộ thẻ VIP. Xem ra lời nói của cô thật sự không sai, nhìn áo đoán người không chỉ thịnh hành trong giới văn nghệ, thực ra trên thế giới đâu đâu đều vậy. Tóm lại, bước vào những hàng hiệu, khí thế người bình thường thấp hơn ba phần, những nhân viên bán hàng không thèm để ý, trường hợp này tôi cũng gặp nhiều rồi.

Ngày hôm đó, tôi mua rất nhiều, mỗi người có thể nghĩ ra đều có quà, cho đến khi lương mà đạo diễn phát cho tôi gần như tiêu sạch.

Cuối cùng George và Hàn Vũ Băng hợp sức ngăn tôi: “Cậu phải giữ lại chút tiền chứ, nếu ngay cả tiền vé máy bay cũng tiêu hết thì cậu phải chạy từ Hồng Kông về Vũ Hán đấy.” Lúc này tôi mới chịu thôi.

Tối đó, Hàn vũ Băng lại kéo một thùng to và một túi quà lớn đưa cho tôi, sau đó lưu luyến: “Ngày mai mình phải bay sang Mỹ để đàm phán về một bộ phim, việc tuyên truyền, quảng bá “Trần Hương Tiêu” mình sẽ vắng mặt. Vậy bọn mình không biết khi nào có thể gặp lại. Dù thế nào sau này mình về nước sẽ liên lạc với cậu, sau khi hợp đồng giữa cậu và đạo diễn Trương hết hạn, hãy suy nghĩ cùng làm với mình nhé, ha ha, đương nhiên không phải là trợ lý rồi, vậy thì quá tiếc nhân tài rồi, tóm lại mình sẽ cho cậu chức vị tốt và đãi ngộ tốt, sao nào?”

“Nói thực mình vẫn chưa quyết tâm vào giới văn nghệ, hơn nữa, luận văn thạc sỹ cũng phải bắt đầu chuẩn bị rồi! Còn nữa, cậu biết lần này mình sẽ bàn bạc mọi chuyện với Văn Hạo.”

“Vậy cậu suy nghĩ kỹ rồi báo cho mình... Mình thực sự hy vọng chị em chúng mình có thể luôn bên nhau. Đương nhiên rồi hạnh phúc của cậu là quan trọng nhất, nhưng mong là bạch mã hoàng tử của cậu có thể hiểu cậu!” Cô vỗ tay tôi, an ủi tôi.

8.

Sáng hôm sau, George đưa tôi ra sân bay.

Trước khi tạm biệt, cậu ta ôm chặt tôi nói: “Ở bên cậu thời gian trôi đi rất nhanh, hai tháng sắp qua đi rồi. Cậu nhanh đến Bắc Kinh tìm mình nhé!”

Tôi gật đầu, vuốt vuốt tóc cậu ta, sau đó đẩy hai vali hành lý to vào cửa kiểm tra an ninh của sân bay.

Trên máy bay, tôi cảm động như lần đầu tiên đến Hồng Kông. Tôi lại có thể thấy Văn Hạo rồi, lại có thể về tổ ấm của chúng tôi...

Mỗi phút giây trên máy bay tôi đều có cảm giác mới, tôi hưng phấn đến nỗi má ửng hồng, hai mắt lấp lánh. Thật không dễ đợi đến lúc máy bay dừng hẳn trên mặt đất, tôi hít một hơi đứng lên, ra cửa đầu tiên.

Đẩy vali ra đển cửa, từ xa tôi nhìn thấy Khang Minh Huân đến đón, sau đó mới nhận ra Hàn Văn Hinh ở phía sau. Hai tháng không gặp mà bụng cô bạn đã nhô lên như mỏm núi, người sắp thành hình tròn, khuôn mặt nhỏ gọn giờ tròn trịa. Cô mặc bộ váy bầu tôi mua tặng ở Hồng Kông, là bà bầu xinh đẹp nhất ở sân bay. Hai người như không thấy tôi đứng trước mặt, cứ ngóng trông về phía cửa ra.

Cho đến khi tôi hét lên: “Hàn - Văn - Hinh!” Họ mới giật mình, Hàn Văn Hinh vừa bổ nhào đến ôm tôi vừa kinh ngạc, “Khả Khả, cậu thật xinh! Mình hoàn toàn không nhận ra, cậu như một ngôi sao!”

“Thật không? Thích thế, không uổng công mình dậy từ sáng sớm trang điểm!” Nói xong tôi nhìn khắp nơi, một chút đau đớn trào dâng, anh không đến.

Văn Hinh như biết tôi nghĩ gì: “Tối qua mình gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói có việc, không đến được.”

Nén trong lòng, giả bộ không sao, nói: “Không sao, không sao. Mình mau bắt xe về thôi!”

Lên taxi, tôi giả bộ trách Văn Hinh: “Bụng to như này đâu cần đón mình, mình đâu phải không biết đường, làm con mình mệt thì sao? Con rạ đời sẽ trách mình!”

“Không sao! Mình mới kiểm tra rồi, bác sỹ nói đứa bé rất khỏe mạnh! Còn động viên mình ra ngoài vận động, tốt cho lúc sinh.” Văn Hinh đắc ý xoa bụng, sau đó bắt đầu hỏi Hàn Vũ Băng có xinh không, tính cách tốt không...

Tôi lấy một tờ giấy ra từ túi xách tay, đưa cho cô, bên trên là dòng chữ rồng bay phượng múa: “Chúc tình yêu giữa Hàn Văn Hinh và Khang Minh Huân ngọt ngào, bách niên giai lão, chúc em bé mạnh khỏe thông minh - Hàn Vũ Băng.”

Văn Hinh xúc động hét lớn: “Trời ạ, cậu tìm cô ấy nhờ viết sao? Thích thật, mình phải giữ cẩn thận mới được!”

Khang Minh Huân bên cạnh nhẹ nhàng: “Đừng quá kích động, cẩn thận em bé.”

Trên đường về Hàn Văn Hinh hỏi tôi đủ thử chuyện, phần lớn đều liên quan đến Hàn Vũ Băng, tôi đều trả lời, cô bạn vui mừng, cười không ngậm nổi miệng.

Taxi đưa tôi đến cổng khu đô thị.

Minh Huân giúp tôi xách hành lý lên tầng 3. Văn Hinh vỗ vai tôi, nhẹ nhàng khích lệ: “Nhẹ nhàng nói chuyện với anh ấy nhé! Mình không làm phiền thể giới của hai người nữa, tối sẽ đến tìm cậu đi ăn cơm!” Nói xong dắt tay nhau đi.

9.

Tôi hồi hộp.

Ấn chuông cửa,

Văn Hạo ra mở cửa. Anh nhìn tôi đứng ngoài cửa, biểu cảm không rõ buồn hay vui, sau đó kéo hai vali vào: “Vào đi!”

Tất cả mọi thứ trong nhà đều giống hai tháng trước, ngày cả ga giường vẫn màu tím. Mới vào cửa tôi đã ngửi thấy mùi cơm hấp dẫn, trên người anh vẫn đeo tạp dề.

Anh đơm hai bát cơm đầy ra ban công: “Đói rồi hả? Ăn cơm nhé!”

Chỉ một câu nhẹ nhàng, nước mắt tôi đã trào ra. Anh đặt đũa, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc, đừng khóc, mau ăn đi!”

Tôi lại không cầm được nước mắt, đặt đũa xuống, nhào vào lòng anh. Anh mặc áo phông cũ thường ngày, vừa mềm vừa ấm, tôi có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đầu tôi gác lên vai anh, để mặc cho nước mắt chảy xuống, giống như vòi hoa sen chưa vặn lại vậy.

Anh đưa tay xoa tóc tôi, anh hôn lên tóc tôi, lên má, lên cổ tôi. Anh hôn nước mắt tôi, nhìn mắt tôi.

Anh nghẹn lời: “Ninh Khả, Ninh Khả, anh không dám tin em đã trở về, em không biết anh đã sống sáu mươi ngày qua như thế nào đâu, anh cảm giác trái tim mình như khô héo! Anh nghĩ là em mãi mãi không quay về, anh nghĩ em đã thay đổi! Ninh Khả, em sao có thể đối xử với anh như vậy?”

Nói xong anh ôm tôi thật chặt, đi vào trong phòng.

Anh ném tôi lên giường, hôn tôi tới tấp, mới đầu là mặt, là môi. Tôi nhiệt tình đáp lại. Sau đó chúng tôi vội vàng lột quần áo của nhau, Văn Hạo được sự cổ vũ của tôi bắt đầu tiến công tới tấp. Tôi chỉ cảm thấy mình giống như một khúc gỗ bị cưa, đau đớn không như lần đầu nhưng mỗi khi anh tiến sâu hơn đều khiến tôi có cảm giác như bị rách ra.

Nhưng yêu không phải là cảm giác áp sát vào nhau, làm đau đối phương sao? Yêu càng sâu, đau càng nhiều.

Văn Hạo nằm soài lên ngực tôi thở.

Tôi cảm thấy rất mệt, quá mệt, đã dồn hết sức lực vào công đoạn trước rồi. Tôi bất giác chìm vào giấc ngủ.

Hơn 2h chiều tôi mới tỉnh dậy. Tôi đi tắm, Văn Hạo nấu cơm ở bếp.

Tắm xong, tôi mặc mỗi chiếc sơ mi trắng từ phòng tắm bước ra.

Sau khi được Hàn Vũ Băng chỉ giáo, tôi rất tự tin về mình. Tôi biết mỗi bước đi của mình chiếc quần trong bằng sợi ren tốn rất ít vải lúc ẩn lúc hiện dưới áo sơ mi. Tôi giả bộ như chẳng có chuyện gì ngồi trước bàn ăn, hưởng thụ bữa cơm. Dưới bàn lại dùng chân cọ nhẹ vào chân anh, sau đó tiếp tục ăn như bình thường.

Anh quả nhiên rất bất an, tuy vẫn bật điều hòa nhưng trán lại toát mồ hôi, liên tục dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi.

Sau bữa cơm, tôi mở một chiếc vali: “Em mua cho anh một cặp kính, là hãng Amani, đeo vào nhất định rất gợi cảm. Còn có một bộ quần áo, đồ thể thao, chất liệu vừa thấm mồ hôi vừa thoải mái. Anh nên tập luyện thể thao lúc rảnh, sức khỏe là cách mạng...”

Vẫn chưa nói xong anh ôm chặt lấy tôi từ phía sau, khẽ nói bên tai tôi: “Sức khỏe anh vẫn chưa đủ tốt sao? Xem ra em vẫn chưa biết sự lợi hại của anh rồi.”

Tôi bò ra cười, trườn ra khỏi vòng tay anh, mở chiếc vali khác, bên trong toàn sách, “Vali này nặng thật, anh lại không đi đón em, nếu không phải là Minh Huân giúp em thì em không về nổi rồi!” Sau đó lại nói: “Khi ở Hồng Kông, em hay đi xem sách, nghĩ rằng mua gì anh đều không quan tâm chỉ có sách là anh thích nhất, những sách này đều là trong nội địa không xuất bản, hơn hai chục cuốn đó!”

Anh cảm động.

Anh quỳ xuống, lật từng quyển sách: “Khả Khả, em thật tốt. Anh giận em hai tháng, em còn tốt với anh như vậy.”

“Anh không phải tha thứ cho em rồi sao? Nếu không anh sẽ không nấu sẵn cơm đợi em về ăn.”

“Phải, anh không thể không tha thứ cho em. Hôm qua biết em sẽ về, anh đã mừng thầm, không thể trách em, luôn mong mau gặp em! Xin lỗi, vì lòng tự trọng anh cố ý không đến sân bay đón em.”

“Đồ ngốc! Em hiểu, em không trách anh!” Nói xong tôi lại dúi vào lòng anh.