Ánh mắt chứa đầy sự đau thương, hai tay nắm chặt lại không để cơ thể run lên, nó cười, nụ cười thật giả tạo. Đau là chuyện của tim, cười là chuyện của miệng! Lòng đau nhưng môi cười ….
– Tôi, thật kinh tởm!
Nó hơi nhếch môi nói, quay lưng bước lên phòng, nó không muốn nhìn
thấy họ thêm một chút nào nữa! Một đứa luôn tỏ ra mạnh mẽ, bên trong
lớp vỏ bọc đó là một tâm hồn dễ bị tổn thương. Một kẻ tàn ác thua cuộc, luôn nói rằng bản thân chẳng cần ai, nhưng khi đêm buông xuống cũng là lúc nước mắt tuôn rơi ….
– Để em đi xem nó sao! – Ngọc nói
Ngọc chạy lên phòng nó, trong phòng khách lúc này bị bao trùm bởi
không khí nặng nề. Nhất là anh và Key … Ông Bạch ( Ba Ken) khẽ thở dài, ngả người ra phía sau:
– Đúng là không phải lúc nói ra … – Ba Ken nói
– Chắc con bé sốc lắm, còn nhỏ vậy mà phải chịu những việc này! – Mẹ Cen nói
– Bây giờ phải làm sao? – Mẹ Key lo lắng
– Cho con bé thời gian để chấp nhận sự thật! – Ba Yun nói
Ngọc lúc này đến trước cửa phòng nó, tay gõ cửa liên tục nhưng không có tiếng đáp trả. Cửa bị khoá khiến Ngọc không tài nào mở ra được:
– Như … Mở cửa đi! – Ngọc lo lắng
Dù có kêu ca, gào thét đến mức nào thì sự im lặng là câu trả lời!
Nó đứng ở giữa phòng, nhìn thấy một cái hộp trên giường. Bước tới cầm
lên, nó mở ra, bên trong là một khung ảnh, một bức thư và một tờ giấy khác! Mở bức thư ra:
” Ngày ….. Tháng….. Năm
Chào con gái! Có lẽ lúc con đọc bức thư này thì mẹ đã không còn ở
bên con nữa. Xin lỗi vì đã nói dối con trong suốt 14 năm qua! Mẹ không muốn làm như thế nhưng tất cả cũng chỉ vì bảo vệ con. Nếu con trách mẹ cũng không sao, nhưng con đừng trách những người khác! Là do mẹ nói
họ làm thế! Ba con thật sự là Ông Bạch, con tên thật là Bạch Hạ Băng. Con là tiểu thư duy nhất của nhà họ Bạch, vì 14 năm trước khi con được sinh ra, đã xảy ra biến cố lớn nên chúng ta được Ông Bạch nhờ nuôi
dưỡng con! Mọi thứ diễn ra quá nhanh, 14 năm qua ta rất hạnh phúc khi
có con … Con đừng buồn, cũng đừng khóc, khi con cười là lúc con đẹp nhất và ta yêu nụ cười
của con! Hãy cười lên con gái, đừng suy nghĩ về quá khứ nữa. Không có ta bên cạnh, con hãy tự chăm sóc bản thân, đừng giở thói ương bướng
cứng đầu nữa, sống thật tốt luôn cả phần ta và ba con! Chúng ta luôn ở bên con, yêu con nhiều
Kí Tên
Mẹ của Con ”
Từng chữ đều được viết rất cẩn thận, vài giọt nước mắt rơi xuống bức thư, nó muốn khóc oà lên trong lòng bà nhưng giờ bà không còn nữa!
Mọi thứ đến quá nhanh, nó không thể chấp nhận được. Cầm khung ảnh
trong hộp, trong tấm ảnh là nó cùng với ba mẹ, nụ cười rạng rỡ trên
môi họ khiến nó đau lòng! Cầm chặt khung cảnh trong tay rồi:
– THẬT KHỐN KHIẾP * Xoảng *
Nó hét lên, ném khung ảnh vào tường. Ngọc ở bên ngoài nghe tiếng đổ bể liền lo lắng không nguôi:
– Như! Như! – Ngọc lo lắng
– Thật khốn khiếp! Các người quay lại đây cho tôi! * XOẢNG … XOẢNG …. XOẢNG…*
Nó đập bể hết đồ đạc trong phòng, từng món đều bị phá huỷ khiến căn
phòng không khác gì bãi chiến trường. Nó muốn tìm lại thứ không thể tìm, thật ngu ngốc …
– NHƯ ƠI! Mở cửa đi, tao xin mày đó! – Ngọc nói
– BIẾN ĐI, LŨ GIẢ DỐI! – Nó hét lên
– Mở cửa đi! Mày đừng kích động như thế! – Ngọc lo lắng
– TÔI BẢO CÁC NGƯỜI CÚT HẾT CƠ MÀ! Biến hết đi, đồ giả dối. Đừng
thương hại tôi, các người chỉ làm tôi cảm thấy bản thân mình thật dơ
bẩn mà thôi!
Nó quỳ xuống sàn nhà khóc nức nở, mảnh bể thuỷ tinh đâm vào chân nó
nhưng nó không màng để ý! Ngọc ở bên ngoài lo lắng đến phát điên, Ken
từ dưới phòng khách bước lên:
– Sao rồi? Không chịu mở cửa sao? – Anh nhíu mày
– Khoá trong rồi! Mật mã thay đổi nên không mở được. Nãy giờ em
nghe tiếng đồ vật bể, không biết nó có làm gì dại dột không nữa!! –
Ngọc lo lắng
– Thôi được rồi! Để anh! – Ken thở dài
Anh đã lắp cho nó hệ thống bảo mật mới, kết quả là nó đổi luôn mật
mã ==! Bàn tay lướt nhanh trên những con số, chốc lát đã bị vô hiệu
hoá. Mở cửa bước vào, cảnh tượng bên trong khiến người ta tưởng rằng
mới có cuộc ẩu đả lớn đã xảy ra. Đồ đạc đều vỡ nát, gối, chăn bông
đều bị xé rách cả. Nó đang cầm một lọ hoa trên tay:
– Như, bỏ xuống! – Anh ra lệnh
– ….. – Nó nghiến răng
– Anh bảo em bỏ xuống! – Anh nói
– ……. – Tay nó bóp chặt lọ hoa lại
– BỎ XUỐNG! – Anh tức giận
– * Xoảng *
Vì bóp chặt quá nên lọ hoa đã vỡ trong tay nó, vài giọt máu rớt
xuống sàn nhà. Nó cương với Anh, ánh mắt ngang tàn chẳng sợ một ai,
tay nó đã dính đầy vụn thuỷ tinh! Ngọc ngạc nhiên nhìn nó, lần đầu
Ngọc thấy nó cãi lời anh, trước giờ dù có chuyện gì xảy ra thì nó vẫn
nghe lời Anh! Nhưng lần này thì ngược lại, không những không nghe mà còn cương với anh. Việc này cho thấy, nó đang bị kích động đến mức nào …
– Em còn định bướng đến chừng nào hả? – Anh giận dữ
– Anh, bình tĩnh đi! – Ngọc nói
– Anh biết rồi – Anh thở dài – Em đừng như vậy nữa!
Anh mặc dù rất bực vì tính cứng đầu của nó nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để khuyên bảo! Nó nhìn anh, đôi mắt vẫn không có chút thay đổi nào.
Từ dưới phòng khách, Key và Yun đi lên khi tiếng đổ bể ngày càng nhiều!
– Chuyện gì vậy? – Yun hỏi
– Như …. Tay em! – Key hốt hoảng
Bàn tay trắng kia đã ướt đẫm cả máu tươi, nó không quan tâm lại còn
nắm chặt khiến những mảnh thuỷ tinh đâm càng sâu vào. Yun nhìn nó, mặt có chút khó chịu …
– Ngọc, em xuống lầu lấy hộp sơ cứu lên đây! – Anh nói
– Không cần! – Nó nói
– EM! Bỏ ngay cái tính cứng đầu đó đi! – Anh tức giận
– Ken, bình tĩnh! – Yun nhắc
Anh lúc này đã thật sự không thể bình tĩnh thêm được nữa, tính cứng
đầu của nó khiến Ken phát điên lên mất. Môi nó hơi nhếch lên:
– Đừng động vào người em, làm bẩn tay anh thêm thôi!
Nó cười nhạt, đồng tử hơi giãn ra, không còn ngang tàn nữa, chỉ
còn lại một thứ gì đó khiến người khác không khỏi đau lòng. Bước ra
khỏi căn phòng, nó không muốn gặp ai cả, ngay lúc này chỉ muốn ở một
mình … Vừa bước ngang qua anh, bàn tay dính đầy máu bị Ken nắm lại:
– Ít nhất thì em hãy cầm máu lại! – Anh nói
– Buông ra! Đừng để bản thân bị vấy bẩn! – Nó vùng vằng
– Đừng tự hạ thấp bản thân như vậy! Anh không thích em nói bản thân như thế! – Anh quát lên đầy tức giận
– Vậy thì anh nói đi! Em phải làm thế nào ……