Bên ngoài phòng cấp cứu, tất cả đều đã đến, đều chờ đợi một kết quả tốt từ bác sĩ, họ đều có vẻ đẹp mê hồn, mỗi người khác nhau thu hút
sự chú ý của những người xung quanh. Anh ngả ra phía sau đầy mệt mỏi,
tâm trạng anh, những người đang ngồi đợi ở đây đều lo lắng, nặng lòng. Key nhìn xuống nền gạch sáng bóng kia, những hình ảnh, nụ cười,
tiếng nói của nó hiện lên trong tâm trí, Key tự trách bản thân tại sao
không quan tâm nó nhiều hơn! Ai nấy đều lo sợ, họ sợ cái kết quả không nên có, sợ sẽ không thấy người con gái sở hữu mái tóc đặc biệt, đôi
mắt yêu mị và nụ cười dịu dàng kia …
Tiếng la hét, tiếng bước chân vội vã, tiếng máy tạo nhịp tim hoà
lẫn vang khắp cả khu cấp cứu. Tuấn Anh đứng nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng cấp cứu, bên trong đó là người con gái mà bản thân đã cố bảo vệ, thế mà giờ nó nằm ở giữa ranh giới sống chết! Đôi khi họ tự hỏi, nó
sinh ra là chịu đau thương? Câu hỏi với muôn vàn câu trả lời …..
– xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?
Từ bên trong phòng cấp cứu, một cô y tá với khuôn mặt hốt hoảng bước ra!
– Là tôi! – Anh, Key cùng nhau đứng lên
– Trong đây có vị nào nhóm máu AB Rh – ( Trừ) không? Ngân hàng máu của chúng tôi đã dùng hết và vẫn còn thiếu! – cô y tá nói
Mọi người hoảng loạn, AB Rh – sao? Yun chau mày đăm chiêu suy nghĩ, tại sao lại là Rh –?
– Là tôi! – Anh nói
– Vậy anh theo tôi nhanh chóng xét nghiệm rồi hiến máu! – Cô y tá vội vàng
Anh nhanh chóng cùng y tá đi lấy máu, mọi người bị bao trùm bởi
không khí đầy sát khí ==! Ai nấy đều đuổi theo suy nghĩ riêng mình …
– AB Rh –? – Kino ngẩn người lẩm bẩm
– Điên hả? Lẩm bẩm gì vậy? – Pin ngồi kế bên nói
– Máu Gấu Trúc! – Yun, Key và Kino đồng thanh
– Cái con to đùng trắng đen, mắt như thâm quầng, ăn tre á hả? – Kai hỏi ngu:v
– Ăn trúc! – Ngọc nói
– Ồ~~~~! – Kai ngạc nhiên
– Nhưng sao lại là máu gấu trúc? – Ngọc hỏi
Mọi người đều ngơ ra, không ai có thể trả lời được cả! Nhóm máu gấu trúc là rất hiếm, vậy mà nó lại sở hữu. Đúng là oan gia ==! Ken lúc
này đã đi lấy máu về:
– Không sao chứ? – Cen hỏi
– Không sao! – Anh nói
Lại tiếp tục chờ, đã qua ngày mới, đã hơn 2 giờ sáng, các vị bác
sĩ vẫn chưa hề bước ra khỏi cánh cửa kia. Ai nấy đều mệt mỏi, Ngọc vì
quá mệt nên đã ngủ gật và dựa vào Kai. Mọi người đều ngủ gật trên băng
ghế, chỉ còn lại anh và Yun là còn thức!
– Không mệt sao? – Anh nói
– Không! – Yun đáp
– Đã mấy tiếng trôi qua, liệu … – Anh ngập ngừng
– Đừng mất hi vọng! – Yun nói
Ngay sau câu nói, cánh cửa mở ra, những vị bác sĩ giỏi nhất thành
phố đều tụ họp về đây! Mọi người lập tức giật mình đứng lên, họ chờ
đợi một kết quả tốt …
– Bác Lưu! Tình hình ổn chứ? – Yun hỏi
– Đã qua cơn nguy hiểm, giờ thì chỉ cần đợi tỉnh lại và chăm sóc tốt! Nhưng …. – Bác Lưu ngập ngừng
– Nhưng thế nào? – Key lo lắng
– Căn bệnh đã biến chuyển xấu đi, nếu như không cố gắng giữ gìn sức khoẻ thì hậu quả khó lường! – Bác Lưu nói
– Vâng! Cháu biết rồi! Cảm ơn bác! – Anh cuối đầu
– Không sao! Con bé sẽ được chuyển sang phòng VIP, tụi con vào thăm được rồi! – Bác lưu nói
Các vị bác sĩ già đầy kinh nghiệm rời đi, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm khi nó được an toàn. Nhanh chóng sang phòng VIP, nó đang nằm
trên giường bệnh trắng xoá, khuôn mặt hốc hách, trắng xanh!
– Ổn cả rồi! Mọi người về nghỉ ngơi đi! – Anh nói
– Đúng vậy! Hôm nay ai cũng mệt cả rồi, Thằng Yun về nhớ cẩn thận cái tay! – Key cười
– Không cần mày nhắc! – Yun nói
– Chẳng phải 2 anh cũng đã mệt lắm rồi sao? – Pin nói
– Được rồi, anh sẽ ở lại trông Như! Mai thay người khác! – Ken nói
– Giành à? – Key nói
– Ừ! – Anh cười
– Thôi! Hai người không thấy ai đang nằm à! Mai Key sẽ thay, giờ về ngủ! – Cen nói
Như Cen đã nói, chỉ còn lại anh và nó trong bệnh viện! Đây cũng là
căn phòng khi nó nhập viện lần trước, nó vẫn chìm trong thuốc an thần! Khuôn mặt hốc hác, xanh xao gầy gò khiến người ta nhìn vào không khỏi
đau lòng. Anh ngồi cạnh nó, mắt tím yêu mị trầm xuống hơn mọi ngày,
anh sợ nó sẽ biến mất vào một ngày nào đó ….
– Anh sẽ giết chết tất cả những kẻ làm tổn thương em! Kha Thảo Như
SÁNG HÔM SAU
Nó tỉnh dậy sau cơn bất tỉnh, mở mắt nhìn xung quanh, căn phòng vẫn còn chìm trong ánh đèn mờ ảo của đèn ngủ! Mắt dừng lại ở anh đang ngồi trên ghế ngủ gật, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi, bộ quần áo vẫn còn lấm
lem máu. Có lẽ anh đã lo lắng cho nó nhiều lắm …
– Như … Em sao rồi! – Anh giật mình thức dậy
– 2 … Sao 2 không về ngủ đi? – Nó hỏi
– 2 không sao! Em sao rồi? Ổn chứ?
– Em xin lỗi ……
Dòng nước ấm lăn dài trên làn da xanh xao, cảm giác đau lòng, tuyệt vọng, tổn thương. Nó bất lực trước tất cả ….
– Đừng khóc! Ổn cả rồi!
Anh ngồi lên giường, tay lau đi nước mắt lăn dài. Nó chẳng còn ai để dựa dẫm, vậy thì anh sẽ làm điều đó!
– Ba mẹ em đâu?
Câu hỏi khiến anh bất ngờ, nó nhìn anh, màu tím buồn mang đầy sự hi vọng. Anh không biết phải trả lời thế nào … Nó đang cố gắng gạt đi sự thật đau lòng đó …
– Như à … Em …
– Hahahaha, họ chưa chết, họ đang ở nhà đợi em về! Nhanh lên, em muốn về!
– Em chưa thể về được!
– Em muốn về! Xin anh ….
– ….. Thôi được rồi, anh sẽ bảo bác sĩ kiểm tra lại!
Anh bất lực trước tính cứng đầu của nó, bấm điện thoại gọi người đến kiểm tra. Nó ngồi ngây ra đó, mắt vô hồn! Bác sĩ vào và kiểm tra tất cả:
– Có thể cho là ổn! Nhưng cần phải cẩn thận! – Bác Lưu nói
– Cháu cảm ơn! – Anh cười
Bác Lưu rời khỏi căn phòng, bầu trời lúc này hiện rõ ra khi anh mở
màn, trời đã sáng nhưng không nắng. Bầu trời trong xanh bị che phủ bởi những đám mây xám xịt kia … Nó cùng Anh nhanh chóng ra xe và chạy khỏi
bệnh viện! Một lúc sau, anh chở nó về nhà để thay đồ, trong khi nó
lên lầu để thay thì anh đã thay xong vài ở dưới phòng khách, anh nhận
được cuộc gọi từ ba mình:
– Alo, con nghe! – Anh bắt máy
– ……
– Vâng!
– ……
– Vậy là ổn cả rồi!
– …..
– Tại nhà thờ sao? Con nghĩ không nên đưa Như tới đó, nếu không …
– Nhà thờ?
Nó đứng ở cầu thang nhìn Anh, nó đã xuống kịp lúc để nghe câu nói cuối của Ken. Anh nhanh chóng tắt máy:
– Không sao! Mình về nhà như em muốn! – Anh cười
– Không, đến nhà thờ!
– Em không nên đến đó!
– Ba mẹ em chưa chết, đừng bảo họ chết! Chỉ là giấc mơ thôi!
Nó hét lên, anh nhíu mày nhìn cô bé trước mặt! Nó thay một cái đầm
dài tay màu đen, không có màu gì khác! Anh cũng đã thay bộ vest đen để đến tang lễ ….
– Được, vậy anh sẽ cho em biết sự thật! Đi thôi …