Có một ngày cuối tuần, cả hai lựa chọn ở nhà nghỉ ngơi cùng nhau. Khi đang xem TV thì nó bỗng nhớ lại một chuyện đã thắc mắc từ lâu:
– Anh này?
– Ừ
– ” 242 ” là gì?
Ngón tay luồn vào mái tóc của nó dừng lại, hắn im lặng một hồi rồi trả lời:
– Ý em là gì?
– Đừng giả bộ nữa, em biết là anh nhớ mà! Mau nói cho em nghe “242” nghĩa là gì đi!
Nó ngồi dậy, lắc lắc tay hắn. Yun dời tầm mắt từ TV sang vợ mình:
– Em muốn biết?
Nó gật đầu
– Hôn anh một cái.
Nó cúi xuống hôn vào má hắn
– Một cái nữa
Nó hôn một cái nữa
– Một cái nữa
Được rồi, là cái cuối…
– Một….
– Anh có chịu nói không hả?
Nó hậm hực, hắn bật cười rồi kéo nó vào lòng.
– Tên em
– Tên em?
Nó trợn to mắt nhìn hắn, tên nó sao?
– Ừ, Bạch là 2, Hạ là 4, Băng là 2
-…..
– Sao, nhận ra mình ngu ngốc đến cỡ nào rồi à?
Nó im lặng, suy nghĩ một lát rồi mới nghĩ ra. Trong dòng điện thoại bàn phím, có số lẫn chữ trên một nút bấm! Thì ra là vậy, tại sao nó không nghĩ ra nhỉ?
– Tại sao anh không nói em nghe?
Đúng vậy, nó đã thắc mắc con số này từ lâu, vậy mà hắn không chịu mở miệng, thật đáng ghét!
– Em không hỏi
-…….
Được rồi, đúng là nó không hỏi!
– Không hỏi thì không nói à? – Nó bắt bẻ
– Nói cũng chẳng được gì, dù gì em cũng thuộc về tôi rồi! Với lại tại vì em ngốc quá, có như thế cũng không nghĩ ra!
– Anh.. Không nói chuyện với anh nữa
– Được rồi, không nói chuyện thì không nói chuyện
Hắn vừa ôm nó trong lòng vừa dỗ dành, bỗng nó cảm thấy lòng ấm áp hơn
Thì ra hắn đã tỏ tình từ lâu, là tại nó quá ngốc nên không biết. Thật ra, Trang Hoàng Nhật hắn ta cũng rất ấm áp.
2.
Bệnh tình của nó ngày càng tốt, ít phát bệnh lại, sức khoẻ cũng rất tốt. Theo định kì mỗi tháng thì đi khám lại, hắn luôn chở nó đi. Dù bận bịu đến đâu cũng nán lại vài giờ mà chở nó đi. Có lần hắn vừa xuống sân bay đã tức tốc cùng nó đi khám.
– Anh nghỉ ngơi đi, em đi cùng Alex là được rồi!
Nó biết hắn lo lắng, nhưng nó cũng rất lo lắng cho hắn. Vừa công tác về đã cùng vợ đi khám bệnh, không lo cho bản thân gì cả.
– Không được, anh phải đi cùng. Lỡ có xảy ra chuyện gì ta có thể cùng nhau giải quyết, nếu em đi một mình chắc chắn sẽ giấu anh!
Hắn nói, ánh mặt kiên quyết.
Bỗng nó muốn khóc, khóc vì hạnh phúc.
3
Có lần hắn ham công tiếc việc, làm việc liên tục một tuần thì ngã bệnh nặng đến mức vô viện. Khi nghe tin hắn vào viện nó chạy vội vào.
– Trang Hoàng Nhật, tên điên này, anh không muốn sống nữa đúng không?
Nó tức giận quát, hắn im lặng nằm trên giường bệnh nhìn vợ mình.
– Nhìn cái gì, sao không cãi lại đi!
Nó vừa mắng vừa đắp chăn kín lại giúp hắn, miệng mắng nhưng lòng lại lo lắng tột cùng. Vừa nghe tin, nó đã sợ đến mức bũn rũn tay chân…
– Anh nói xem, lỡ như anh có chuyện gì thì phải làm sao hả?
Nó dịu giọng, mắt ngấn nước. Hắn cười cười, bảo:
– Doạ em một phen rồi, lần sau không như vậy nữa
– Còn có lần sau sao? Nếu có tự tay em đánh chết anh
Được rồi, vợ này, đây không phải là cách để nói với chồng mình đâu.
4
Có lần cả hai cãi nhau to, lần đó nó giận tới mức bỏ đi công tác, đưa số điện thoại của chồng vào danh sách đen. Làm việc vất vả, hợp đồng khó khăn lắm mới kí được, khó khăn đến mức chỉ muốn oà khóc. Khi về đến sân bay, đã thấy hắn đứng ở đó, dường như gầy đi một chút..
Vừa nhìn thấy nó giữa sân bay chật kín người, từng bước một tiến lại trước mặt nó.
Không ai nói gì, nó nhào vào lòng hắn khóc nức nở. Bao nhiêu phiền muộn, khó khăn nó chịu đựng vừa thấy người mình yêu thương liền trút bỏ..
Sau đó nó bệnh hai ngày liền, hắn đem công việc về nhà, vừa chăm sóc nó vừa làm việc. Nó ngủ say, trong cơn mơ miệng liên tục nói, nước mắt liên tục chảy:
– Trang Hoàng Nhật, xin lỗi….là em không tốt…
Khoảng khắc ấy, tâm hắn như bị xé ra thành từng mảnh.