�N HỒI KẾT?
Chỉ cần một lần buông tay cũng có thể lạc nhau một đời.
Vậy hiện tại, hắn ta muốn buông tay? Hắn đã quá mệt mỏi với tính tình ương bướng của nó? Phải không?
Nó đáp lại là sự im lặng, cổ họng nghẹn lại không thể nói thành lời..
– Tôi làm em mệt mỏi, phải không?
Yun tiếp tục nói, lời nói đứt quãng dường như vì hắn ta đang đứng ở ngoài trời lạnh.
Nó nghe xong, lòng đã hốt hoảng tự lúc nào. Không phải, là hắn nghĩ sai rồi! Chỉ vì hai người thể hiện không tốt trước mặt phụ huynh trong bữa tiệc khiến mối quan hệ càng thêm rạn nứt. Nhưng không vì điều đó mà nó cảm thấy mệt mỏi.. Chưa một lần nào cả!
– Tôi đợi em dưới này..
Hắn đậu xe trước cổng đã từ lâu, nhìn lên cửa sổ phòng nó mà mỉm cười. Tắt điện thoại, định lấy điếu thuốc ra nhưng lại thôi. Nó không thích mùi thuốc lá..
Nếu nó không xuống, mối quan hệ càng thêm rạn nứt. Ngược lại, chính là được hàn gắn như xưa. Mà dù nó không xuống hắn cũng đâu dễ dàng mà để mối quan hệ giữa cả hai nứt nẻ, nói thẳng ra hắn không bao giờ buông tay nó!
Ngồi trong xe, tâm trạng hắn rối bời, nếu nó không xuống thì phải là sao đây? Chẳng phải lại bắt đầu lại? Mà không, có thể chẳng còn cơ hội để bắt đầu lại nữa..
Hắn quay đầu nhìn về phía cổng, có ai đó đi ra bước chân vội vội vàng vàng.
À, có lẽ không cần bắt đầu lại đâu!
– Tên điên này, anh có biết bây giờ đang là bao nhiêu độ không hả?
Vừa thương vừa giận, nó vừa chạy đến vừa quát. Nhìn người con trai từ trong xe bước ra, nó dừng lại cách người đó vài bước.
Không nói nhiều, hắn vươn tay kéo nó ôm vào lòng. Cái ôm nói lên hết mọi điều, rằng hắn nhớ nó, rất nhiều..
– Anh điên lắm rồi, biết lạnh là gì không?
Nó vùi đầu vào áo hắn, miệng lí nhí nói. Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ:
– Vào trong xe rồi nói chuyện..
Cả hai ngồi vào xe, nó giữ im lặng.
Lí do thứ nhất là ngại, thứ hai là ngại, tóm lại là ngại!
– Sao, chẳng phải đang giận sao?
Hắn bắt đầu giở thói trêu chọc, mặt dù trước đó bản thân lo lắng!
– Anh nói đang đợi nên…
Như mọi lần, nó vẫn bị trêu chọc đến nghẹn lời…
– Bây giờ tính tội với em. Tại sao tôi gọi không nghe máy?
– Không thích
– Không thích cũng phải nghe
– Tại sao?
– Tại tôi thích
– Anh thích nhưng tôi không thích
– Kệ em, tôi thích em cũng phải thích!
– Anh, mặc kệ anh đồ dở hơi!
Nó nghiến răng mở cửa, ừa hắn khoá mất tiểu rồi còn đâu mà mở?
– Mở ra
– Chưa nói chuyện xong, em định đi đâu?
– Đi vô nhà, nói chuyện với tên ngốc như anh chỉ thêm tức
– Em nói ai ngốc?
– Nói anh đó!
– Tôi ngốc, vậy em đang thích một tên ngốc.
Nó cứng họng nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười thoả mãn thêm tức.
Hắn cười đưa tay xoa đầu nó, nhẹ giọng nói:
– Không cãi nữa, chọc em giận rồi..
– Đồ dở hơi…….
Hắn không đáp lại, nắm lấy bàn tay nhỏ. Cả hai im lặng ngồi trong xe, nó không dám nhìn qua nhưng có cảm giác hắn cứ nhìn chăm chăm vào mình.
– Đến bao giờ em mới chịu quay qua nhìn tôi?
Yun nói, hắn đã mặt dày mấy hôm liền để gặp được mà giờ đến nửa cái liếc mắt nó cũng không có. Phải chăng do hắn ngày càng chiều chuộng nên cô nhóc này hoá hư?
Thật, mềm không được cứng cũng không xong!!
Nó cảm nhận được luồng khí hắc ám bao trùm lên xe, được rồi nó công nhận lá gan mình bé đi khi đối diện với Yun. Giờ đây nó cố gắng thoát khỏi tình huống khó gỡ này.
– Mấy hôm nay, giận đủ chưa?
Yun giọng mỉa mai nói
– Không có giận.
Nó đáp, cảm nhận được hắn dùng sức bóp chặt tay mình.
– Nói lại xem?
Haha, giờ hắn đã bắt được con mồi thì tại sao phải xuống nước?
– Không có!
Nó mím môi, nhìn thẳng vào mắt hắn nói
– Vậy tại sao anh gọi không nghe máy?
– Điện thoại hết pin
– Hết pin mấy hôm liền? Em không biết đi sạc?
-…..
– Em vẫn không biết mình nói dối tệ cỡ nào hả?
Đàm phán kết thúc, nữ chính thua cuộc thảm bại!
Yun thở hắt ra, cố kiềm cơn giận xuống. Suy nghĩ một lát rồi nói:
– Từ giờ đến lúc anh chính thức cầu hôn, em không được có mối bất chính với ai khác, nghe không?
Không hiểu sao nó lại bật cười, nụ cười khiến hắn ngỡ ngàng.
– Em cười cái gì?
Hắn hỏi, nó lắc lắc đầu rồi nói:
– Không biết từ khi nào, chúng ta đã tính đến chuyện kết hôn rồi..
Yun nhìn người con gái trước mặt, tựa như đoá hoa hồng trắng giữa mùa đồng. Đoá hoa nhỏ kiên cường mạnh mẽ đang đợi chờ mà khoe sắc với bầu trời. Chỉ cần chăm sóc nâng niu thì hoa sẽ nở sẽ đẹp tuyệt..
– Em đợi anh..
Nó dừng một chút rồi nói tiếp:
– Đợi ngày anh đến cầu hôn em..
———————–
Trong lúc nhân vật chính đang đóng phim tình cảm thì lúc này đây nữ phụ đang tận hưởng giấc ngủ của mình.
Ngọc chui rúc trong chăn mặc kệ điện thoại reo inh ỏi!
– Alo..
Cô nàng ngái ngủ mắt nhắm mắt mở nghe máy, thì ra là bố mẹ đang đi công tác xa gọi về hỏi thăm. Nói được vài câu thì cúp máy, Ngọc leo xuống giường với đôi mắt sưng đỏ..
Thì ra cô khóc đến khi ngủ quên từ lúc nào mà chẳng hay
Pha cho mình ly nước chanh ấm, Ngọc vừa cầm điện thoại vừa kiểm tra cuộc gọi nhỡ. Hàng chục cuộc gọi nhỡ từ số của Kino, cô xem xong, không gọi lại cũng không hồi âm những dòng tin nhắn..
Không để bản thân bị phân tâm, Ngọc tìm lấy đồ ăn vặt, tự bật phim lên coi. Chỉ biết là vừa xem mà nước mắt cứ rơi rơi…
Ngọc nhớ đến lúc Kino cùng cô gái Ngọc Phương nói chuyện, hay là lúc cô và Kino cãi nhau. Tại sao lại khác nhau đến vậy? Tại sao cô không thể hiền dịu với anh ta? Tại sao anh ta không cư xử như thế với cô…?
Tuổi 18, tuổi trẻ với những bồng bột với những tình yêu non nớt khao khát mà cháy bỏng. Tuổi trẻ dễ phạm sai lầm, vậy sai lầm của cô là lỡ thích anh ta..
Chỉ biết rằng tháng năm qua, cô thích anh từ lúc nào rồi. Vậy mà..
Liệu Đại Ngọc và Khôi Vĩ có đến được với nhau không? Tình cảm của họ có vĩ đại như Hạ Băng và Hoàng Nhật hay không?
Điều đó, chẳng ai lường trước được..!
—————
Tập đoàn Minh Phong ngày càng phát triển, cùng với lợi nhuận họ kiếm được vài năm gần đây cũng khiến kẻ khác phát thèm. Bên cạnh đó, tập đoàn Hoàng Nhật, HK, KC, A.T…. Không hề kém. Thị trường gần như đã bị họ bao trùm!
Trên dãy hành lang của Minh Phong, tiếng giày cao gót gõ xuống nghe đến rợn người. Một cô gái đi thẳng vào phòng tổng giám đốc với khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ.
– Khu vực này không phải đã quyết định triển khai kế hoạch rồi sao? Tại sao lại gửi về cho em?
Nó đứng trước mặt vị tổng giám đốc đang chuyên tâm kí hợp đồng. Đây là dự án nó đã lập ra và dồn hết tâm huyết vào đấy, thế mà giờ lại bị trả về! Chết tiệt..!
Ken buông bút, đan hai tay vào nhau nhìn cô em gái rồi nói:
– Chủ sở hữu khu vực này không đồng ý hợp tác!
– Không đồng ý là thế nào chứ? Chẳng phải chúng ta chấp nhận sẽ chia lợi nhuận rồi sao?!
Nó nhíu mày, Ken chỉ lắc đầu rồi đáp:
– Họ không cần lợi nhuận!
Một lũ tâm thần, lợi nhuận không cần thì chẳng phải bị tâm thần sao?!
– Nói thẳng ra thứ ta đưa ra không thuyết phục họ!
Anh nói tiếp. Nó im lặng một tí rồi nói:
– Em sẽ gặp chủ sở hữu!
Nó không đợi Ken nói tiếp đã rời khỏi phòng, vừa ra đã chạm mặt Ngọc.
– Này này đi đâu đi đâu?
Ngọc kéo nó lại, nó chỉ thở dài rồi nói:
– Dự án lại gặp trục trặc..
– Dạo này mày với anh ta ra sao rồi? Cãi nhau hay sao mà sắc mặt tệ vậy?
– Chắc tại căng thẳng quá thôi, không gì đâu!
Dạo này nó với hắn ra sao sao? Yun hiện tại đi công tác, cả hai bận rộn và nó không thể liền lạc với hắn mấy ngày rồi, chỉ nghe thư kí của hắn nói sẽ truyền lời lại. Nếu Ngọc không nói nó cũng chẳng nhớ nữa!
Dẹp hắn sang một bên, nó về phòng làm việc và kêu thư kí liên hệ với bên chủ sở hữu. Đúng như Ken nói, họ không muốn hợp tác và gây khó dễ cho bên nó!
Cuối cùng nó phải hẹn chủ sở hữu để bàn tiếp về dự án, thật rắc rối.
Trời hạ nóng bức, buổi tối sau một ngày mệt mỏi, sau khi làm hết số công việc còn lại cũng đã hơn 2 giờ sáng. Nằm chằn chọc mà không ngủ được vì trong đầu vẫn còn nhiều thứ để suy nghĩ…
Điện thoại reng lên phá vỡ sự yên tĩnh..
– Alo
Nó bắt máy, bên kia cũng là sự tĩnh lặng đến khi người kia nói:
– Sao giờ này còn chưa ngủ?
Giọng nói quen thuộc, nó nghe đã nhận ra ai không cần hỏi. Chỉ thở phào nhẹ nhõm vì lo lắng cho Yun mấy ngày nay:
– Ngủ không được
Nó trả lời
– Nhớ anh ngủ không được? – Yun nói
– Vậy anh có nhớ em không?
– Ừ, nhớ em!
– Em cũng vậy..
– Không thức khuya làm việc nữa, tuần sau về xử tội em!
Nó cười thành tiếng, rồi nói qua chủ đề khác:
– Sao mấy hôm nay em gọi mà anh không nghe máy?
– Anh bận..
Chỉ hai từ thôi mà dễ dàng khiến tâm trạng nó đi xuống. Bận? Bận đến nỗi một cuộc gọi cũng không gọi được?!
Là bận hay… Đã từ từ nhàm chán?
– Ừ..
Nó đáp, cả cuộc gọi tối đêm đó chỉ nhàn nhạt mà kết thúc.
Tình cảm của họ vẫn bền vững, nồng cháy như ngày đầu. Vậy chẳng lẽ chỉ vì bận mà lại nhạt đi. Không, những lần trước hắn bận cỡ nào cũng sẽ nhắn tin hoặc gọi cơ mà?
Chẳng lẽ..có người khác cướp hắn đi rồi sao?
Những suy nghĩ đó cứ ám ảnh nó mấy ngày tiếp theo. Hôm nay là ngày gặp chủ sở hữu, mặc dù bên trong là đống hỗn độn nhưng bên ngoài vẫn tươm tất, gọn gàng toát ra vẻ đẹp.
Hiện tại nó ngồi đợi ở một nhà hàng nổi tiếng đã hơn 1 tiếng nhưng vẫn không thấy đối tác. Bản thân không có lòng kiên nhẫn nhưng đây là dự án đầu tiên của nó, nên nó không thể thất bại được nếu không người ba quyền lực, ông anh hai và anh ba sẽ cho nó ở nhà làm đứa con gái đảm đang mất!
Họ không muốn nó phải đau đầu, bị vùi dập như Ken trong thương trường!
Nhưng nó lại muốn như vậy!
Nó muốn mình có công việc có thể tự nuôi được bản thân chứ không thể sống dựa vào gia đình được.
Và vị đối tác không lịch sự mà đi đúng giờ đến giờ vẫn chẳng thấy đâu.
Nó thở dài, mang theo cục tức trong người rời khỏi nhà hàng đã không còn bóng người!
Nãy giờ nó để ý thấy nhà hàng hôm nay chẳng có một vị khách, nhân viên cũng có rất ít dù đây là một nhà hàng nổi tiếng. Định mở cửa rời đi nhưng ai đó đã khoá!
Không phải chứ, họ không biết vẫn còn khách à?
Rồi bỗng cúp điện, xung quanh tối om. Tiếng gì đó phát lên khiến nó cảnh giác cực độ!
Lùi về phía sau vài bước thì đụng trúng ai đó, nó giật mình chưa kịp phản ứng thì đã bị ai đó ôm lấy
Đừng nói là nó xui đến nỗi đi gặp đối tác cũng bị bắt cóc nhé?!
Chết tiệt thật!
(Còn tiếp)