– Như, Như, mày có nghe tao nói gì không?
Thấy nó bỗng nhiên thất thần, cái điện thoại rơi từ lúc nào chẳng hay Ngọc liền gọi ríu rít. Nó thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, kí ức từ quá khứ ùa về mà không báo trước. Cười cười, lấy điện thoại rồi nó nói:
– Ừ, sao?
– Làm gì nghe đến tên người thương cũ lại thất thần dữ vậy, đừng nói còn vương vấn nha~
Ngọc cười, chọc má nó.
– Người cũ lâu không nhắc tới, giờ nghe tên cảm thấy là lạ..
Nó lắc đầu rồi thở dài.
– Tình cảm, còn không? – Ngọc cười nhẹ
– Không! – Nó dứt khoát
– Ừ, vậy thì tốt! – Ngọc nhướn mày cười
Nó cũng cười, nụ cười mang đến sự thoải mái, tâm hồn đã thanh thản tự lúc nào rồi..
—————————
Một bữa tiệc, chỉ đơn giản là để ăn mừng, uống rượu nói những lời hoa mỹ tốt đẹp chúc mừng? Không, đó chỉ là một vỏ bọc cho những cuộc giao dịch trên bàn rượu, là cơ hội dành cho những người đẹp muốn tìm kim chủ, là nơi để khoe khoang một cách lịch sự bằng cách diện những bộ trang phục giá trên trời hay những món trang sức đá quý vô giá.
– Gần đến giờ rồi, không biết con nhỏ kia đi đâu nữa rồi!
Ngọc cằn nhằn đứng cạnh Cen, cô nàng hôm nay diện rất đẹp, ai không biết tưởng cô nàng là nhân vật chính mất.
– Nhìn xem, chẳng phải bữa tiệc này có quy mô hoành tráng quá sao? Chậc chậc, đúng là rất biết cách khoa trương~
Cen cười cười, quả nhiên Bạch gia thích chơi trội đây mà.
– Đừng tụ lại một góc chứ, mấy cô tiểu thư ở đây nhìn chằm chằm vào chỗ này rồi kìa..
Kino từ phía xa đi lại, nở nụ cười tươi. Chỗ Ngọc và Cen đang đứng còn có đủ mọi người, nói chuyện rôm rả. Ngọc nhìn Kino một cái, di chuyển sang đứng cạnh Kai.
– Hai người này lại gây lộn nữa sao?
Kai nhìn Ngọc rồi nhìn Kino, hai người này ăn no dư mỡ nên suốt ngày giận nhau, đúng là..
Kino nhìn Ngọc rồi nói:
– Này, làm thái độ gì thế?
– Thái độ gì là thái độ gì? – Ngọc trả lời
– Là cái thái độ của em đó, bước qua đây! – Kino nhíu mày
– Hơ, anh nghĩ anh là ai? Tôi thích đứng đâu thì đứng, mắc mớ gì tới anh! – Ngọc nói
– Đây là tiệc nhé, là tiệc chứ không phải ở nhà hay ở bang mà cãi nhau. Giữ thể diện chút đi! – Key cười
– Đúng vậy, thể diện thể diện – Tuấn Anh gật gù
– Hứ, tôi không thèm đôi co với anh! Tránh xa tôi ra, kèm theo mang cô người yêu đáng mến của anh luôn đi! – Ngọc nói
– Ồ – Cả đám đồng thanh
– Ừ, về rồi đôi co tiếp, không sao! – Kino đáp
Ngọc không thèm quan tâm không đáp lại, mọi người bắt đầu bàn về đủ thứ chuyện trên đời. Khách mời ngày một đông, toàn là những vị doanh nhân, có tiếng trong giới.
– Haha, xin chào xin chào!
Ông Bạch đang tiếp khách, nụ cười rất tươi. Vì lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho con gái, trong lòng ông vừa vui vừa hạnh phúc.
– Xem ông kìa, cười đến ngoác cả miệng!
Cha mẹ của Key, hay còn gọi là ông bà Trương vừa đến nơi. Bữa tiệc này dù ông bà Trương muốn giúp nhưng họ hiểu tính của ông Bạch. Bạch gia không thiếu tiền, bữa tiệc họ không lo nỗi thì tập đoàn liệu có phát triển nỗi?
– Nhà ông có ba người con, đứa nào cũng tài giỏi. Chẳng bù cho chúng tôi, chỉ vỏn vẹn thằng Hoàng, vừa lì lợm vừa thích làm theo ý mình! – Bà Trương nói
– Bà đừng nói vậy, nhà tôi có ba đứa nhưng chỉ mỗi thằng Vĩ An với con bé út là muốn điên đầu rồi. May mà anh hai tụi nó đã lớn, phụ giúp tôi phần nào.
Ông Bạch cười, nghĩ đến con trai lớn thì trong lòng ông là một niềm tự hào, không chỉ có đứa con đầu mà cả hai đứa còn lại, đều là những niềm tự hào của ông.
– Con bé út lại là một tuyệt sắc giai nhân đấy, y hệt mẹ. Từ tính tình, đến cả vẻ ngoài đều giống. Chắc là cô ấy đã để lại cho ông đứa con gái này, gửi trọn tình nghĩa vào con bé! – Bà Trương cười nói
– Ừ, tôi cả đời này chỉ còn nhiệm vụ là chăm sóc Hạ Băng, Vĩ An và Minh Phong thật tốt để không phụ lòng Hạ! – Ông Bạch cũng cười
Hạ, tên của vị cố phu nhân, cũng là mẹ của Bạch Hạ Băng. Ông Bạch tức là chồng bà, người mà bà đã yêu bằng sinh mạng và con tim chính mình..
—————————
– Ố ồ, chẳng phải là mối tình đầu của nhân vật chính sao?
Kai cười rõ tươi nói, mọi người ngoái đầu lại nhìn. Trường đang bước vào, sau khoảng thời gian dài không gặp cậu ta dường như đã đẹp trai ra nhiều. Đôi mắt xanh biển vẫn trong, tạo cho người khác cảm giác yên bình đến lạ lùng. Trường nhìn xung quanh, dường như muốn kiếm ai đó rồi dừng lại ở chỗ Ngọc. Cô nàng mỉm cười rồi bước tới, đứng cạnh cậu ta nói:
– Dạo này đẹp trai phết nhỡ?
– Dạo này đẹp gái lên đây à? Nhìn được đấy! – Trường trả lời
– Cảm ơn cảm ơn!
– Như… À không Hạ Băng đâu? – Trường lại nhìn xung quanh
– Chưa tới, nhỏ này tính hay đi trễ, mày cũng biết mà! – Ngọc nói
– Này, tao nói nhỏ cho nghe. Tại sao từ lúc mày đến đây, Lý Khôi Vĩ nhìn tao như muốn xé xác tao vậy?
Lúc nãy khi nhìn Trường đã chạm mắt với Kino, giống như anh ta muốn giết mình khiến cậu ta hơi khó chịu. Ngọc nghe xong quay lại nhìn Kino rồi tỏ vẻ chẳng quan tâm nói:
– Anh ta bị lé, đừng quan tâm!
– Ồ….
Trường lại nhìn sang, thấy chàng trai..bị lé vẫn nhìn mình bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, cậu ta liền hiểu rồi nhìn Ngọc không nói gì.
Chàng trai ” bị lé ” mặt hầm hầm, Key thấy vậy liền chọc:
– Sao đây? Chẳng phải như chó với mèo sao? Giờ người ta bị người khác giành mất rồi tức à?
– À, yêu nhau lắm cắn nhau đau, muốn giống nhóc con với tên Yun sao? – Cen tiếp lời
– Em đây không có ấu trĩ như ông Yun! – Kino nói
– Gần thôi – Kai cười
– Nói gì đấy? Muốn chết sao? – Kino liếc Kai
– Cậu dám?! – Cen nhìn Kino
– Em trai bị người ta ăn hiếp thì anh trai nhảy vô liền, Cen anh mà cứ bảo vệ em trai như vậy sau này nó sẽ như cọng bún đấy! – Kino nói
– Anh mới là cọng bún, lo mà canh chừng cô nàng của anh đi kìa, sắp đi theo thiếu gia họ Phạm rồi kìa! – Kai đáp
Kino quay lại nhìn, Ngọc đang nói chuyện vui vẻ với Trường, cả hai thân mật lạ thường. Lúc này Ngọc có cảm giác ai đó nhìn mình liền quay lại, gặp ánh mắt của Kino cô nàng liền nhếch môi rồi quay đầu cười híp mắt với Trường. Kino cố không quát to, lôi cổ cô nàng về giữa bữa tiệc, uống cạn ly rượu trong tay.
– Sao mặt lại hầm hầm thế này?
Người từ nãy giờ đi tiếp khách, Ken bước tới vỗ vai Kino hỏi. Kino thở hắt ra, không nói gì.
– Người ta đang ghen, đừng có chọc! – Key cười
– Ghen?! Với ai? – Ken ngạc nhiên
– Thiếu gia họ Phạm, “chàng trai vàng” rất được báo chí yêu thích!- Key nói
Ken im lặng nhìn sang chỗ Trường, ánh mắt thấp thoáng ý cười. Nhìn sang Ngọc, ý cười càng tràn ngập hơn.
– “Chàng trai vàng”? Chậc chậc, chẳng phải tới đây để làm loạn sao? Lần này lại khổ cho Yun rồi – Cen cười
– Nói mới nhớ, nãy giờ tao vẫn không thấy Yun! – Key nói
– Anh ta sẽ tới, chắc chắn sẽ tới! – Tuấn Anh nói
– Sao biết? – Kai đứng cạnh hỏi
Tuấn Anh nhìn qua Trường, làm sao cậu ta không biết chứ. Tình đầu sâu đậm của nó xuất hiện, Yun không đến để phòng vệ thì chẳng phải là tên ngốc sao?
– Tình địch đầy rẫy khắp nơi, không cẩn thận là mất người ngay!
Tuấn Anh rất bình tĩnh, khoé mắt cong lên. Mọi người hiểu ý liền cười, bữa tiệc như thế mà diễn ra…
Lúc này vẫn chưa có nhân vật chính, khách mời cũng to nhỏ với nhau khiến sắc mặt của anh và Vĩ An dần kém đi.
————————-
Từ cửa chính, Yun bước vào từng bước chân thu hút ánh nhìn của mọi người trong bữa tiệc. Ánh mắt của hắn đảo xung quanh, dừng lại ở chỗ của Key và mọi người đang đứng. Nhưng con ngươi lại di chuyển sang một chàng trai với đôi mắt màu xanh biển, hắn cau mày.
Song Trường lúc này rùng mình, cảm giác có ánh mắt nhìn mình liền quay lại đã thấy hắn. Yun càng nhíu mày chặt hơn, ban đầu hắn còn tưởng mình nhìn lầm giờ thì chắc chắn rồi. Người không nên xuất hiện cũng đã xuất hiện, thật oan nghiệt!
Ngọc từ lúc nào đã về chỗ của Key, cô nàng thấy Yun liền nhoẻn miệng cười, nói:
– Nam chính xuất hiện rồi, chỉ chờ nữ chính nữa thôi!
Yun đang bước tới, thấy Ngọc nhìn mình cười liền nheo mắt nói:
– Nước Mĩ chưa đủ lạnh, muốn ra Bắc Cực câu cá sao?
– Hihihi, thiếu gia Trang đến rồi sao?
Cô nàng cười hì hì theo đó là di chuyển ra phía sau lưng Ken. Yun liếc Ngọc không đáp lại, mọi người cũng bật cười. Lúc này hắn mới hỏi Ken:
– Em ấy đâu?
– Chưa thấy xuất hiện, chắc là kẹt xe! – Ken nói
Hắn hơi nhíu mày rồi giãn ra, trong lòng bất an đôi chút. Kể từ khi tìm được nó, hắn luôn phải bất an 24/24. Sợ nó lại bỏ đi rồi lại tốn thêm ba năm để tìm, thật phiền phức!
– Anh hai, điện thoại của em ấy không gọi được!
Vĩ An đi đến cạnh Ken nói nhỏ, sắc mặt anh đanh lại. Không muốn kinh động đến ba mình và bị khách mời ở đây nói ra nói vào nên Vĩ An đã nói nhỏ hết mức có thể.
– Alex, gọi cho anh ta!
Ken nói, Alex hôm nay đưa nó đi kèm theo vệ sĩ, không thể nào có chuyện gì xảy ra được. Anh tin là vậy!
Vĩ An bấm gọi, nhưng thứ nghe được chỉ là tiếng “tút…tút” vô hồn.
– Anh hai, không có tín hiệu..
Vĩ An thấp giọng nói, hắn đứng cạnh thấy sắc mặt Ken không tốt liền phát hiện ra vấn đề, trong lòng nỗi bất an lại càng tăng cao.
– Có chuyện gì sao? – Key nhíu mày
– Điện thoại mất tín hiệu hết rồi! – Ken đáp
– Chia người ra đi tìm, mày với Vĩ An ở lại kiểm soát tình hình đừng để người lớn biết!
Yun nói một cách nghiêm túc, từ khi thấy sắc mặt của Vĩ An ngập lo lắng lòng hắn đã như lửa đốt, giờ nghe anh nói điện thoại mất tín hiệu hắn không thể không đi tìm. Alex có thân thủ tốt, vệ sĩ đi kèm Bạch gia không thể chọn những người vô dụng nên nó không bị thương là điều chắc chắn. Nhưng giờ đang là mùa đông, căn bệnh chính là mối nguy hiểm duy nhất mà họ không thể ứng phó kịp thời được..
Bữa tiệc vẫn diễn ra, tiếng nói cười rôm rả khắp nơi nhưng họ đâu biết một vài người ở đây lòng như lửa đốt, như đứng trên đống lửa.
Bỗng một lúc sau, Vĩ An với vẻ mặt tối sầm tiến tới, tay xiết chặt điện thoại lại thấp giọng nhất nói:
– Phát hiện ra một vụ tai nạn xe tại khúc cua của con đèo ở phía Bắc, một trong hai chiếc xe rơi xuống vực, gần hiện trường còn phát hiện vết máu và vỏ đạn…
(Còn tiếp)