Thời gian dường như đọng lại trong câu nói, mắt giao nhau như có thể nhìn thấu tâm người khác..
– Anh… Anh nói cái quái gì vậy?
Nó lắp bắp nói, nghĩ rằng mình đã nghe lầm, nghĩ rằng Yun chỉ lỡ miệng nói. Cả khuôn mặt đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt hắn nữa
– Em cần tôi lặp lại?
Hắn vẫn tỉnh bơ với khuôn mặt lạnh băng kia, mắt đắm đuối nhìn nó
– Anh chạy xe đi, đèn xanh rồi!
Nó đánh trốn lảng hối thúc Yun, hắn không nói gì tiếp tục lái xe, nhưng vẫn không buông tay. Mười ngón tay đan vào nhau, như mãi mãi không thể tách rời. Cái nắm tay không quá chặt, nhưng nó vẫn cảm nhận được sự an toàn kì lạ, như thể bàn tay to lớn kia đang cố gắng bảo bọc nó.. Cả hai không ai nói gì cả, đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình nhưng giờ đây trong xe có sự ấm áp lạ kì
Bỗng chiếc xe dừng lại, hắn bước xuống xe không nói tiếng nói. Một chút quay lại, ngồi vào đóng cửa lại. Nó nghe tiếng lạo xạo, như Yun đang lấy cái gì đó nhưng không nhìn sang
– Quay qua đây!
Nó vừa quay qua đã thấy hắn lấy túi chườm đá đặt lên trán mình, khuôn mặt lạnh băng nhưng lại rất chăm chút cho vết sưng. Bị bất ngờ nên nó tránh hành động của hắn, khiến Yun khẽ cau mày đưa tay còn lại giữ gáy của nó:
– Nếu em không lo cho mình được thì để tôi làm. Em thử cãi lại một tiếng xem tôi có ném em xuống xe không?
Vừa nói vừa dịu dàng đặt túi chườm đá lên vết sưng đỏ, hắn cứ như sợ nó đau nên lâu lâu lại nhìn sắc mặt nó. Bị Yun giữ gáy nên chẳng thể nhúc nhích, nó đành ngoan ngoãn ngồi im lâu lâu lại đưa mắt lên nhìn hắn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào lạ lùng. Được một lúc như vậy, vì bầu trời cũng đã dần tối, hắn mới kêu nó tự làm và lái xe về biệt thự!
Về tới, ai về phòng nấy, vì anh và Key không có ở đây nên nó lười biếng ở trong phòng không thèm xuống ăn cơm. Lúc nãy vừa tắm xong, cả người ê nhức vô cùng, vết thương trên trán cũng cảm thấy đau. Đang loay hoay tìm hộp sơ cứu trong phòng mà nó đã tự chuẩn bị riêng cho bản thân, trong đó có đủ những thứ cần thiết mà nó cần vì không phải lúc nào cũng phải nhờ đến anh hay Key xử lí vết thương nhỏ nhặt, nó cũng đã học được cách sơ cứu. Nhưng chẳng biết lần trước dùng sau lại quăng ở đâu mất, làm nó loay hoay nãy giờ mà vẫn không thấy!!
– Tôi không có trong đó đâu, em đừng tìm nữa!
Đang lục lọi, nó nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng nói của người khác liền quay qua. Yun xuống nhà ăn nghe quản gia bảo từ lúc về đến giờ nó vẫn không xuống ăn. Hắn ăn xong phần của mình liền đi lên tìm nó, định mắng cho một trận nhưng vừa bước vào đã thấy một thân hình nhỏ bé đang loay hoay kiếm thứ gì đó, lòng lại có chút không nỡ..
– Ai nói tôi tìm anh? Với lại, anh vào đây làm gì?
Nó liếc hắn, ánh mắt như xẹt ra lửa. Hắn chỉ nhìn từ trên xuống dưới cả người nó, rồi xoay người bỏ đi không giải thích không nói tiếng nào. Bị hành động lơ đẹp của Yun làm cho bản thân tức giận, nó lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm kèm theo lẩm bẩm rủa:
– Cái tên chết dằm! Đi vào phòng người khác rồi không nói tiếng nào bỏ đi, bộ hắn ta bị điên hay sao? Phòng người khác muốn vào là vào hả? Suất ngày cứ trưng khuôn mặt lạnh như pho tượng ra, cứ như bị đứt dây thần kinh cảm xúc ấy! Vậy mà hồi nãy còn bảo ở cạnh tôi nhé, tôi chỉ cần em! Đúng là thứ mặt dày, đồ vô lương tâm, đồ điên. Đồ lừa gạt con nít mà, tưởng tôi dễ dụ sao? Anh lầm rồi, đồ chết dằm!!
Vừa lục lọi vừa lẩm bẩm chửi, không hiểu sao nó lại tức giận đến thế này chỉ biết rằng hành động của hắn làm tâm tình nó không tốt lên được!
– Em nói đủ chưa?
Hắn nãy giờ đã đứng ở cửa, vì nãy đi ra không đóng cửa nên bây giờ đi vô lại không gây ra tiếng động nào cả. Nhưng vừa bước vô đã nghe mình bị mắng xối xả vừa khiến hắn hơi khó chịu nhưng lại rất buồn cười. Con nhóc này, không nói trước mặt mà đi nói lén sau lưng sao?
Nó nghe tiếng Yun liền quay ngoắt lại, mặt tái mét rồi dần nở nụ cười gượng. Trong đầu hiện lên ba chữ: Chết thật rồi!
– Hơ hơ, anh vào đây làm gì nữa?
Dù thế nhưng nó không chịu lép vế, giả bộ quay về vẻ ương ngạnh thường ngày của mình. Nó tin rằng những lời ban nãy mình nói là không sai, nó không làm việc gì xấu cả thế thì làm gì phải sợ?!
Hắn nhìn rồi bước vào ngồi xuống giường, đặt một chiếc hộp trắng lên xong quay sang nhìn nó:
– Đến đây ngồi! – Hắn nói
– Tại sao? Anh định làm gì tôi?
Đương nhiên là nó cãi lại rồi, có ngu mới đến gần hắn nhất là trong lúc này! Lỡ như Yun tiêm cho nó một mũi độc dược rồi giấu xác thì sao? Tên này điều gì cũng dám làm ><, tốt nhất là nó nên tránh xa hắn ta ra, càng xa càng tốt!
– Tôi không làm gì em cả, còn nếu em không lại đây thì tôi làm thật đấy!
Hắn thấy nó đang cố tránh xa mình liền khó chịu, không thể nghĩ tốt cho hắn được à?!
Nó nghe thế liền bước tới ngồi xuống nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Nhìn vào cái hộp kia, nó liền nuốt nước bọt, trong đó không biết là thứ gì nữa?!
– Gần hơn nữa!
Hắn nhìn nó, nó liền cười gượng rồi xích lại thêm tí, khoảng cách bây giờ khoảng một cánh tay. Yun không chịu nổi cái sự lề mề của nó, liền vươn tay kéo nó ngồi sát bên mình:
– Em không hiểu từ gần như thế nào hả?
– Anh định làm gì?
Nó ngồi sát, nghe được mùi hương nhè nhẹ từ hắn. Yun không nói gì chỉ mở cái hộp ra, lúc này nó liền nhắm tịt mắt lại, chẳng lẽ cửa Quan Môn mở ra chờ nó rồi sao?
Lúc này trên trán có cảm giác lạnh kèm theo chút nhói khiến nó giật mình né đi, mở mắt ra nhìn. Trên tay hắn là túi chườm đá, đưa mắt sang cái hộp, bên trong là dụng cụ y tế dùng để sơ cứu. Vậy là nó nghĩ sai rồi sao?
– Đau sao? – Hắn hỏi
– Cái này tôi tự làm được rồi!
Định lấy túi chườm đá từ tay hắn, nhưng hắn lại nhíu mày, mặt tỏ vẻ không hài lòng:
– Ngồi yên!
Vừa nói vừa đem túi chườm đá lên chỗ sưng, hắn cố gắng nhẹ nhàng hết mức nhưng nó vẫn cảm giác đau khiến mặt mày nhăn tít lại:
– Đau lắm sao?
Hắn thấy khuôn mặt nhăn tít kia liền cảm thấy trong lòng có lỗi, vừa cảm thấy buồn cười vì bộ dạng đáng yêu của nó
– Còn hỏi nữa? Anh là đồ độc ác, không biết nương tay với con gái à!
– Đau vậy tại sao còn cố chơi làm gì? Nếu đau sao lúc đó không kêu lên?
– Lúc đó không đau, giờ đau! Nhưng đều tại anh cả, tại anh tại anh!
– Ừ tại tôi! Nên em ngồi yên để tôi chuộc lỗi, được chưa?
Nó vừa đau vừa tức nên trút hết lên Yun, không cần nể mặt ai nữa, bây giờ nó được đà nên làm tới. Bộ dạng con nít không thể nào con nít hơn, chính là bộ dạng Yun chưa bao giờ gặp phải. Trước giờ chưa có ai dám đổ lỗi, trút giận lên hắn cả nhưng hôm nay con nhóc này dám cả gan đem hắn ra làm cái thớt mà chém! Hắn không những không tức giận, mà còn cảm thấy bộ dạng này đáng yêu vô cùng, vì thế nên càng ra sức dỗ dành. Đây là người duy nhất hắn đối xử như vậy, đến cả Thu cũng chưa từng. Có thể nói, nó trong lòng Yun có vị trí đặc biệt chăng?
– Anh biết lỗi của mình rồi chứ gì? Đấy, nếu khuôn mặt tôi mà bị vết sưng này làm cho xấu đi là tôi sẽ bắt đền anh!
– Được, vậy tôi đền cho em!
Chỉ là thuận miệng nói, nhưng nó không ngờ Yun sẽ đồng ý. Tưởng ban nãy bị hắn chặt ra từng khúc vì dám nói lén sau lưng nhưng ai dè hắn lại dịu dàng. Nó cảm thấy không quen với hành động này, nên trong lòng vừa vui vừa bất an!
– Em gả cho tôi, coi như tôi đền cho em!
Hơ hơ, đúng là đại ma vương mãi là đại ma vương! Câu nói của Yun khiến mép môi nó giật giật, dự cảm chẳng lành ùa tới! Yun nhìn nó, môi hơi nhếch lên:
– Không cần đền, không cần! – Nó nhanh chóng phản đối
– Cần chứ! Nhất định phải cần! Em nghĩ xem, nếu khuôn mặt của em xấu đi, thì chẳng ai thèm lấy em cả. Vậy thôi em cứ gả cho tôi, không cần phải ngày đêm lo âu nữa!
Hắn vừa nói, vừa cười khiến nó rùng mình. Nụ cười kia, khiến người ta cảm thấy e dè thì đúng hơn!
– Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh! – Nó cự tuyệt:)))
– Vậy sao, tiếc thật tôi lại rất có hứng thú với em!
Bỗng hắn kề sát mặt vào cổ nó, lời nói truyền vào tai khiến nó rùng mình, hơi thở nóng phà vào cổ nó như bị điện giật! Hắn lui lại, môi vẫn còn ý cười, bỏ túi đá ra khỏi trán nó rồi xem vết sưng. Chỗ sưng cũng đã hơi xẹp xuống, không còn đỏ nữa nhưng bù lại mặt nó lại đỏ lên!
– Anh anh đừng có mà kề sát tai tôi mà nói chứ?!
Nó nói, thẹn quá hoá giận đây mà! Hắn nhìn nó, mặt dày thản nhiên như không có gì:
– Em nên làm quen đi, sau này gả cho tôi, còn nhiều thứ, còn thân mật hơn thế!
– Anh biến thái!
Nó dạo này mới phát hiện ra, tên này biến thái lại còn mặt dày. Ở trước mặt cấp dưới thì lúc nào cũng uy nghiêm, lạnh lùng. Nhưng mỗi khi ở cùng một chỗ với nó thì bản tính biến thái lại xuất hiện!
– Giờ em mới biết thì cũng muộn rồi!
Đúng là biết cách khiến người ta cứng họng mà. Nó đành im không biết nói gì nữa! Còn hắn thì vui vẻ, lấy trong cái hộp một chai thuốc tự mình pha chế:
– Em đưa tay đây! – Hắn nói
– Làm chi, anh đừng có lợi dụng! – Nó cảnh giác
– Đưa đây, cứ ngoan cố!
Hắn kéo tay nó tìm những chỗ ửng đỏ vì cuộc giằng co mà có, đem thuốc sức lên. Nó cảm giác ran rát, rụt tay nhưng lại bị hắn giữ lại:
– Chịu chút, sức cái này lên sẽ đỡ hơn!
Hắn cố gắng nhẹ nhàng, vừa sức vừa thổi muốn giảm đi cái ran rát. Nó quan sát mà lòng cảm thấy ấm áp, nhất là những khi hắn thổi vào chỗ vừa sức thuốc. Thực dễ làm cho người ta cảm động!
– Tại sao không xuống ăn?
Hắn vừa sức, vừa hỏi khiến nó ngạc nhiên. Hắn ta để ý đến những thứ nhỏ nhặt như này làm gì thế? Bộ hắn đi điều tra nó sao.-.?!
– Sao anh biết?! – Nó hỏi ngược lại
– Em chưa trả lời câu hỏi của tôi
– Mùi vị không quen, bộ mấy anh đổi đầu bếp rồi sao?!
Đó cũng chỉ là một phần lí do, nó lấy đại ra để trả lời. Nhưng quả thực lúc trước và bây giờ mùi vị có phần khác nhau. Dù thức ăn bây giờ rất ngon, nhưng nó lại thích mùi vị trước kia hơn!
Nghe nó nói thế động tác Yun hơi dừng lại, môi nở nụ cười rồi lại tiếp tục chăm chú sức thuốc:
– Vậy em có muốn tôi đổi đầu bếp hay không? – Hắn hỏi
– Tuỳ anh thôi, nhưng nếu được thì tốt!
– Em chịu ăn thức ăn anh ta nấu cả đời không?
– Chịu, ít ra người đó nấu ăn ngon! Đem theo anh ta, không sợ đói!
– Là chính miệng em nói, không được quên!
Hắn nói, giọng tươi tỉnh hẳn khiến nó nhận ra mình đã quên điều gì đó, một điều rất quan trọng thì phải…
– Xong rồi! Tôi sẽ kêu người đem cacao nóng lên cho em, uống đi rồi ngủ!
Hắn đứng dậy, bỏ đồ vô hộp rồi bước đi, khuôn mặt có nét vui vẻ hơn. Còn nó thì vẫn ngồi trên giường, cố nhớ lại điều gì đó! Khi hắn mở cửa, nó đã nhớ ra, khuôn mặt tái mét lại…
– Không cần….
– Tôi chưa từng gạt em, lời nói của tôi như lệnh trời liệu em dám cãi?! Thứ tôi muốn, tôi nhất định phải có được. Dây thần kinh của tôi có đủ, không đứt sợi nào nên em yên tâm! Và quan trọng nhất, quân tử nhất ngôn, nam nữ bình đẳng. Lời đã nói, tuyệt đối không thể rút lại! Ngủ ngon!
Chưa kịp nói hết đã bị hắn xen ngang rồi bước ra ngoài. Nó lúc này mới nhận ra mình vừa phạm sai lầm, kéo dài đến tương lai!
Khi Yun vừa đóng cửa lại đã nghe tiếng thét trong vòng nó vang ra khiến hắn bật cười. Đấy cái miệng hại cái thân! Nó đã quên rằng, hắn chính là người thường xuyên nấu thức ăn trước đây và bát cháo ban sáng, cũng là hắn!!!
Cả buổi tối hôm đó, có kẻ khóc lóc như ai oán, còn có kẻ lại mừng rỡ…
(Còn tiếp)