Tình Yêu Cấp 2

Chương 122: Giải thích




Bước vào căn phòng cuối dãy hành lang, cánh cửa khép hờ chứ không đóng chặt. Vừa vào trong, nó đã thấy hai ông anh của mình ngồi trên ghế, bộ dạng uy nghiêm khiến kẻ khác phải hạ mình. Nhưng thứ thu hút nó là cái lồng sắt ở giữa! Có điều, không phải nhốt thú, mà là nhốt con người. Lồng sắt lớn, được làm phù hợp với kích thước của một người bình thường, bên trong có thể nhốt hơn 10 người. Bên trong, một người đàn ông với khuôn mặt thảm thương, vết thương chằng chịt che lấp cơ thể ông ta!

– Vừa uống thuốc, sao lại xuống đây?

Anh nghe tiếng bước chân, không quay lại nhìn cũng biết là ai. Mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang rên trong cái lồng

– Ông…. Ông ta là ai thế?

Nó không trả lời câu hỏi của anh, mắt nhìn vào người kia. Hắn đứng cạnh thấy người nó hơi run ôm nó đi về phía ghế ngồi xuống, dù là ngồi ở cạnh nhưng tay vẫn chưa buông vòng eo nhỏ nhắn, để cả người nó dựa vào mình. Key chỉ liếc mắt về nó, rồi nhìn người kia, đưa tay lên ra lệnh cho thuộc hạ đang đứng gần cái lồng!

Những người kia thấy Key ra lệnh, tiến tới rồi đi vào bên trong cái lồng lôi người đàn ông kia ra. Họ treo ông ta lên một cái bàn được đặt dựng lên bằng những sợi dây xích, tiếng va chạm khiến nó lạnh cả sống lưng. Nhìn người đàn ông đang bị xích lại trên chiếc bàn kia, vẻ mặt của ông ta rất sợ hãi:

– Xin thiếu…gia tha cho tôi – Ông ta cầu xin

– Nếu tôi tha cho ông, làm sao mà nhìn mặt thuộc hạ đây?

Anh nhếch môi, mắt loé ra tia lãnh khốc lẫn sự tức giận…

– Thuộc hạ của tôi, ông giết không chừa một mạng. Tôi cũng phải trả thù cho họ chứ? – Anh nói tiếp

– Tôi…tôi không biết đó là người của thiếu gia, nếu biết có lớn gan đến cỡ nào tôi cũng không dám!

– Cho ông gan trời ông cũng không dám! – Anh cười đểu

– Đúng vậy đúng vậy! Thiếu gia, mong cậu hãy tha cho tôi. Tổn thất của các cậu, tôi sẽ đền bù thật thoả đáng!

Ông ta cười lấy lòng, miệng ba hoa những lời ngon tiếng ngọt. Hắn ngồi cạnh nó, môi chỉ cười nhạt..

– Ông nghĩ tụi tôi cần tiền của ông? – Key nhíu mày

– Không không phải! Trương thiếu gia, tôi không dám có ý! – Ông ta hoảng

– Không nói nhiều, làm đi!

Anh cắt phăng cuộc nói chuyện, dứt khoát ra lệnh. Người đàn ông kia mồ hôi hoà lẫn máu, khuôn mặt kinh hãi như nhìn thấy ma quỷ!

Nó khi nghe anh hạ lệnh, hai tay liền nắm chặt lại, cái mùi máu khiến nó muốn chạy khỏi nơi này. Nhưng nó phải tập đối diện! Chuỗi ngày sau này, nó sẽ gặp những cảnh này như ăn cơm bữa. Chạy trốn không phải là cách, phải biết tập đối diện thì mới có thể mạnh hơn! Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ sát bên mình, mắt có ý cười, tay vỗ vỗ nhẹ vào eo, ý muốn nó hãy bình tĩnh. Nó chỉ liếc sang hắn một cái, rồi nhìn sang anh và Key. Bộ dạng dịu dàng, luôn chiều chuộng nó hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là khuôn mặt tàn khốc, lời nói ngang tàn sặc mùi thuốc súng. Nó biết rằng, bản thân mình trong mắt họ chỉ là con sói vừa tập đi săn!

Người đàn ông kia được tiêm vào người một thứ chất lỏng gì đó, ông ta chỉ cuộn chặt hai tay lại, mặt cố gắng không lộ ra vẻ đau đớn, mắt hằn lên vài sợi gân đỏ. Một người cấp A khác bước tới, cả cơ thể che lấp bằng những hình xăm, nụ cười thích thú trên tay là con dao dùng trong những ca mổ.

– Không … Không đừng đừng!

Người đàn ông kia hét lên, đầu ngọ nguậy, cố vùng vẫy ra khỏi những sợi dây xích nhưng đều vô ích. Người cấp A ấy, hành động vô cùng tàn ác, dùng con dao cắt đi miệng thịt trên tay người đàn ông ấy. Ông ta không có cảm giác đau đớn, chỉ thấy trên tay mình đã mất một mảng thịt, máu tuôn xuống nền đất lạnh!

– Tiêm thuốc thêm vào, làm đông máu lại đi!

Key ngồi trên ghế nói, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cảnh tượng kinh hoàng ấy như xem một bộ phim bình thường. À mà không, phải nói là tất cả bọn họ trừ nó! Nó trợn to mắt, nhìn cảnh tra tấn khủng khiếp kia, miếng thịt đỏ tươi được đặt trên chiếc khay kim loại. Lần đầu nó tới đây đã thấy cảnh những kẻ cai ngục đánh đập những tên bị bắt, hành hạ họ, dùng roi da dánh đến tét cả thịt. Nghĩ rằng đó là hình phạt kinh khủng nhất, nhưng nó đã sai. Đó chỉ là một phần nhỏ, một chút gọi là kinh khủng mà thôi!

Người cấp A khác, tiến tới tiêm cho người đàn ông ấy vài mũi, khiến máu trên chỗ lõm kia ngưng lại. Ông ta há hốc mồm, nhìn chăm chăm vào những người cấp A! Người cấp A xăm trổ ban nãy lại bắt đầu, dùng con dao mổ cắt từng miếng thịt trên người ông ta, cắt chỗ nào là tiêm thuốc đông máu chỗ nấy, khiến ông ta không thể chết vì mất máu được!

Hắn nhìn vào ông ta môi chỉ nhếch lên thể hiện sự khinh bỉ, lâu lâu lại cầm tách trà trên bàn nhấm nháp, như đang thưởng thức một vở kịch. Nó không ngạc nhiên vì sự bình thản đó của những người ở đây, họ đã từng đối mặt với những thứ còn ghê tởm hơn như thế!

– Bạch thiếu gia, cầu xin cậu rũ lòng thương! Xin cậu, hãy vì mối quan hệ giữa tôi và Bạch phu nhân mà tha cái mạnh già này!

Người đàn ông đó thấy trên thân thể mình đã đầy những vết lõm lớn nhỏ, máu tươi đọng lại. Ông ta nhìn anh, vẻ mặt tuyệt vọng vô cùng!

– Câm miệng! Ông có tư cách nhắc đến sao?

Anh nghe nhắc đến ba chữ ” Bạch phu nhân ” sắc mặt liền khó coi, lớn tiếng nói. Nó nhìn anh, ” Bạch phu nhân ”? Là mẹ! Đúng vậy, là mẹ ruột của nó! Từ ngày xảy ra chuyện, nó đã từng hỏi anh rất nhiều về mẹ, mong ước một lần được gặp bà. Nhưng anh đều né tránh, khi né tranh không được anh lại nói rằng bà đang đi du lịch ở nơi xa, giờ chưa về kịp! Nó cảm thấy, anh vẫn luôn né tránh những câu hỏi về mẹ mình, cũng là mẹ của nó. Nó chưa một lần, nghe ông Bạch nhắc về bà, hay là những người khác. Dường như, ” Bạch phu nhân ” mỗi khi nghe tới mọi người đều im lặng đến mức không gian ngạt thở.

Nó chỉ nhìn chăm chăm vào người đàn ông đó, ông ta biết mẹ sao? Bỗng ông ấy quay sang nhìn về hướng nó với ánh mắt cầu xin:

– Đây chẳng phải là cô con gái năm đó sao? Thật sự rất giống Bạch phu nhân!

Ông ta nói, dù là lời khen nhưng dường như đang gợi lại chuyện gì đó! Nó hơi nhíu mày, mắt vẫn không dời khỏi ông ấy

– Ông là ai?

Đến tận bây giờ nó mới lên tiếng, giọng nói vang lên khiến cả căn phòng im bật. Người đàn ông kia như nắm được một tia hi vọng:

– Ta là bạn của Bạch phu nhân! Cháu còn nhỏ, nhưng lại rất giống mẹ! Rất đẹp, không biết có bị…

– Lột da hắn ra, không cần thuốc tê!

Ông ta chưa nói hết câu, anh đã ra lệnh! Nó ngạc nhiên quay sang định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh làm cho cứng họng.

– Không, đừng đừng, thiếu gia mong cậu tha mạng!

Mặt ông ta trắng bệch lại, biết bản thân đã phạm tới tội lớn. Tên xăm trổ cấp A cầm con dao ngồi xổm xuống, xé quần người đàn ông ra làm 2 và từ từ lột mảng da, không hề tiêm một chút thuốc tê nào!

Cảnh tưởng kinh hoàng, tiếng thét tuyệt vọng của ông ta vang khắp nơi này. Sau mảng da lớn là lớp thịt đỏ tươi, máu chưa kịp tuôn đã được tiêm thuốc đông máu nên đọng lại. Nó nhìn, răng cắn chặt môi dưới, cảm giác buồn nôn lại ập tới. Bỗng có một bàn tay kéo nó, mặt nó úp vào phần cổ của người đó khiến tầm nhìn bị che khuất

– Không được xem, ngoan ngoãn chút, tôi sẽ đưa em đi!

Giọng nói trầm khàn vang bên tai, như một loại thuốc kích thích khiến nó ngoan ngoãn hẳn. Yun điều chỉnh tư thế để cả hai có thể ngồi thoải mái hơn, tay để trên đầu nó vuốt nhẹ, như đang vuốt ve một chú mèo con. Nó úp mặt vào cổ hắn, dù không nhìn thấy nhưng nghe tiếng thét của người đàn ông kia cũng đủ để tưởng tượng!

Anh nhìn người đàn ông đó, con ngươi tím lãnh khốc đến tột cùng, anh chỉ hận không thể chính tay mình rút từng sợi gân của ông ta, khi có mặt nó ở đây. Dựa vào thành ghế, mắt nhìn sang nó đang vùi đầu vào cổ hắn, anh rất an tâm khi nó ở bên Yun vì hắn biết cái gì là tốt nhất cho nó! Key ngồi cạnh anh, huých lấy tay anh rồi chỉ vào màn hình:

– Bên Châu Phi đã chuyển tiền! – Key nói

– Ừ! Rời khỏi đây thôi!

Anh chỉ liếc qua màn hình rồi đứng dậy, mặc kệ người đàn ông kia kêu gào thảm thiết. Nó nghe thế, liền đứng dậy và đi tới cạnh anh. Hắn cũng không kéo nó lại, vì bản thân biết rằng lúc này nó có rất nhiều thắc mắc, và chỉ có Ken mới có thể giải đáp!

Nó chạy tới cạnh Ken, không nói gì chỉ đi cạnh, nhưng cảm giác này cũng khiến nó vui hơn. Ra khỏi nơi đó, chẳng còn mùi máu nữa, cảm giác buồn nôn cũng chẳng còn. Lúc này khi cả bốn người đang đi, anh bỗng lên tiếng:

– Bây giờ anh và Key phải đi giải quyết công việc. Em ở lại, nghe lời không ngang bướng nữa!

– Hai người đi đâu? – Nó ngạc nhiên

– Đi giải quyết một số việc thôi! – Key đi phía sau nói

Nó nhíu mày, việc gì quan trọng đến nỗi phải khiến anh và Key, hai trong bốn người đứng đầu phải ra mặt?

– Vậy em đi nữa!

Nó dừng lại rồi nói, anh nhìn nó rồi cười nhẹ, nụ cười dịu dàng ấm áp. Tưởng anh sẽ đồng ý, nhưng hoàn toàn ngược lại:

– Anh đi sớm, về sớm! – Anh nói

– Anh bỏ em lại, không sợ em xảy ra chuyện gì sao? Không sợ em bỏ đi sao? – Nó nheo mắt đe doạ anh

– Đương nhiên là không! Nhóc con, em nghĩ em qua mặt được anh sao?

Key trả lời thay anh, bắt chước bộ dạng đe doạ của nó khiến nó phì cười. Nó đủ lớn, để hiểu không phải lúc nào anh và Key luôn kè kè bên cạnh, phải biết học cách tự lập, không dựa dẫm vào người khác. Như vậy, mới xứng đáng là thành viên của Black, là con gái út của Bạch gia!

– Em tiễn hai người ra sân bay!

Tụi nó đi ra sân bay, Ngọc và TA đã ở đó tự lúc nào. Và đương nhiên, vẻ mặt của Ngọc rất khó coi, cực kì khó coi!!!

– Mày cũng đi sao? – Nó ngạc nhiên hỏi Ngọc

– Đương nhiên rồi, phải ở cạnh ma vương chứ!

Ngọc vừa nói vừa nghiến răng từng chữ, mắt nhìn đầy ” thiện cảm ” với anh, chứng tỏ cô nàng bị bắt ép đến đây. Ken quay sang nhìn Ngọc một cái, môi nở cười nhàn nhạt đầy thoả mãn.

– Trợ lí của tôi, đương nhiên phải theo tôi! Em có chỗ nào không hài lòng? – Anh nhìn Ngọc

– Không, đương nhiên không! Được anh chiếu cố, em rất VUI!!! – Ngọc cười, nụ cười cứng ngắt

– Em xem, Tuấn Anh cũng là trợ thủ của Key, cậu ta cũng đi nhưng đâu có như em? – Anh nói

Tuấn Anh nghe nhắc đến tên mình, liền quay sang nhìn Key đứng cạnh nó, dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng rõ ràng cậu ta đang rất bất mãn. Ngọc hừ lạnh, dậm chân rồi tay bỏ vào túi áo:

– Ừ ừ, tôi biết tôi không bằng ai rồi, các người đừng so sánh tôi nữa! Bóc lột sức lao động mà, đi! Trễ rồi, đi nhanh về nhanh! – Ngọc bực bội

Nó phì cười vì bộ dạng bực bội của cô nàng

– Mày, giao cho mày, quản cho tốt!

Anh nói với hắn đang nhàn nhã đứng đối diện, Yun ngước lên mắt lạnh băng nhìn Ken, môi khẽ nhếch rồi nhìn sang nó:

– Toàn quyền? – Hắn nói

Nó cảm thấy rùng mình liền quay phắt sang nhìn Yun, hắn ta lại đang bày trò gì đây?

– Đừng có giở trò với em gái tao! – Key nhắc

– Mày nghĩ tao như vậy sao? Đừng lo, có giở trò thì cũng đợi tụi mày về rồi mới tiến hành! – Hắn nói

– Tao sống chết với mày! – Anh nheo mắt

– Thượng lộ bình an!

Hắn nói môi nở nụ cười nham hiểm, bốn người họ cũng lên máy bay, nó cùng hắn ngồi trên xe, không gian im lặng. Tiếng kèn bên ngoài, tiếng cười đùa nói chuyện của những người đi đường, đối lập hoàn toàn với bên trong xe. Nó nhìn ra ngoài, suy nghĩ về hắn và Thu, về buổi tối nó bỏ đi, về cái tát của Thu, về vẻ mặt của Yun, và quan trọng nhất là quá khứ của hắn..

– Suy nghĩ gì?

Hắn phá tan sự im lặng, giọng trầm khàn cất lên. Yun vẫn tập trung lái xe, mắt nhìn về phía trước lâu lâu lại nhìn sang nó đang ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ. Nó nhìn sang hắn, hơi do dự rồi cất tiếng hỏi:

– Anh với… Mà thôi, chẳng gì!

Nó định hỏi về hắn và Thu, có phải lời Ngọc kể là đúng? Có phải là hắn đã chết ở trong lòng? Hắn liệu có định quay lại không? Lời đính hôn đó thì sao? Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi nhưng nó lại chọn cách im lặng!

– Nói, ấp úng không phải tính của em!

Hắn nghe nó do dự, rồi lại bảo chẳng có gì khiến tâm tình có phần khó chịu. Mắt liếc sang, Yun biết nó định hỏi gì, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn…

– Tôi hỏi, liệu anh có trả lời thật lòng? – Nó lại nhìn ra ngoài

– Tôi đã nói dối em lần nào chưa? – Hắn nói

Nó chuyển hướng, nhìn sang hắn đang tập trung lái xe. Dù cho nhìn từ góc độ nào, tên này vẫn đẹp trai chết đi được!

– Anh với cô ta …đính hôn?

Câu hỏi chẳng rõ rằng, không chỉ rõ đích danh nhưng cả hai đều biết ‘ cô ta ‘ là ai!

Hắn khẽ nhếch mép, từng ngón tay gõ gõ trên tay lái, bộ dạng thích thú..

– Em tin? – Hắn hỏi ngược lại

-…. – Nó chọn cách im lặng

– Đúng! Chúng tôi, đính hôn!

Hắn trả lời dứt khoát, khiến tâm trạng nó hụt hẫn.. Nó cười, nụ cười nhạt như tự chế giễu bản thân: ” Mày thất vọng vì cái gì, con ngu kia? ”. Chửi thầm trong lòng, nó cảm giác như mình vừa vụt mất thứ gì đó!

– Đúng là con nhóc này! Em dễ tin người khác thật!

Hắn phì cười, một tay lái xe một tay đưa sang xoa xoa đầu nó như cưng nựng một chú mèo con. Nó quay sang nhìn, hắn thu tay lại nhưng nụ cười vẫn đọng lại trên môi:

– Tôi còn chưa nói hết, em thất vọng cái gì? Đúng, chúng tôi đính hôn! Và tôi đã huỷ hôn, lúc đó ba mẹ tôi đã rất tức giận vì nghĩ rằng tôi đã phản bội cô ta. Thật nực cười!

Hắn cười đểu, nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ…

– Vậy tại sao..

– Em định hỏi tại sao tôi lại để cô ta ôm, để cô ta đánh em đúng chứ?

Nó chưa nói hết câu đã bị cướp lời, khẽ gật đầu chăm chú lắng nghe Yun nói tiếp:

– Bây giờ nói với em, thì công sức của tôi sẽ tan thành mây khói mất. Vậy thì tại sao, em không tự mình chứng kiến nhỉ?

– Ý anh là gì? – Nó hỏi

– Cô ta chạm vào tôi, không sao có thể bỏ qua. Nhưng việc cô ta xúc phạm đến em, chạm vào em và đánh em, tôi không thể bỏ qua! Việc cô ta đánh em, là ngoài dự đoán của tôi, khiến tôi trở tay không kịp. Đụng vào người của tôi, con nhỏ đó đúng là đang tự mình tìm cái chết!

Hắn nói, mắt có vài tia giận dữ, giọng nói sặc mùi máu tanh. Lúc này đây, nó cảm thấy trong lòng mình hoảng loạn, vui xen lẫn cả tức giận…

– Chẳng phải, hai người từng yêu nhau sao? Anh cũng đã từng yêu cô ấy mà? Sao lại nói như vậy? – Nó hỏi

– Ngay trong câu hỏi đã có câu trả lời là đã từng! – Hắn trả lời mà chẳng do dự

– Yêu sâu đậm không?

– Dù có sâu đậm, dù có khắc vào tim thì vẫn vậy. Tôi không cho phép ai phản bội mình!

Câu trả lời độc đoán của hắn khiến nó ngạc nhiên. Nó đã nghĩ sai về hắn ta sao? Nhưng tại sao Thu lại quay về? Chẳng phải, trong câu chuyện này có chổ hở sao?

– Thu quay về, tôi không hề hay biết! Tôi định giải thích với em, nhưng em lại nổi giận rồi chửi xối xả vào tôi! – hắn nói

– Anh… Đừng có vu khống! – Nó bối rối

– Vậy ý em là, những điều em nói lúc đó là sự thật?

– Đúng!

– Em có còn nhớ mình nói gì vào hôm đó không?

Khung cảnh hôm đó tái hiện lên trong đầu nó, từng câu nói vang lên trong đầu:

– Mẹ kiếp! Nói chuyện gì? Có gì để nói

– Chướng mắt

– Căn bản, ngay từ đầu, tôi chưa từng kêu anh nhường!

Nó nhớ lại, những câu nói nó đã to tiếng với Yun cứ vang vảng khiến nó giật mình. Hắn nhìn nó, môi nhếch lên:

– Đã nhớ ra chưa? – Hắn hỏi

– Không nhớ!

– Được, là em cố tình không nói chứ gì? Em chống mắt lên mà xem, sau đêm dạ hội, tôi xử em thế nào!

– Tôi cóc sợ anh!

– Em nhớ kĩ lời mình nói!

Nó bỗng hối hận, sao lại mạnh mồm chi thế? Nó quên bén mất, hắn là người dám nói dám làm. Kì này là chết thật rồi, lại đúng lúc không có hai tấm bình phong ( anh và Key) ở đây nữa chứ?! Thê thảm rồi ><

Không gian trên xe lại im lặng, nó cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn sau khi nghe hắn giải thích, nhưng lại tò mò về việc hắn đang sắp đặt…

Vì ngồi ở ghế phụ, nên một tay chống cằm một tay để trên đùi, nhìn ra ngoài xem khung cảnh náo nhiệt. Xe dừng lại vì đèn đỏ, bỗng tay nó được một bàn tay khác cầm lên, hơi ấm truyền sang. Nó quay sang, thấy hắn đang nắm lấy tay mình, tim bắt đầu đập nhanh vì hồi hộp. Định rút tay lại, nhưng hắn lại nắm ngược lại, đan 10 ngón tay vào nhau:

– Mãi mãi ở cạnh tôi, được không? Ngoài em ra, tôi không cần gì nữa..

(Còn tiếp)