Tình Yêu Cấp 2

Chương 112




Trong căn phòng, chẳng ai nói gì, đúng vậy! Nếu như, không đi học thì nó có thể đi đâu? Ngọc suy nghĩ rồi lấy điện thoại gọi cho nó, có tín hiệu và đổ chuông. Không khí căng thẳng hẳn lên, Ngọc trong lòng bất an. Bên kia đầu dây bắt máy:

– Sao vậy?

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, Ngọc hơi nhíu mày rồi nói:

– Đang đâu vậy?

– Có chuyện gì? – Nó lảng tránh câu hỏi

Ngọc liếc mắt sang Cen ra hiệu, Cen hiểu ý lập tức lấy laptop và nhanh chóng định vị nó!

– Định rủ mày đi chơi thôi! Đang đâu, tao qua rước!

Ngọc cố gắng kéo dài thời gian, đôi tay Cen đang múa trên bàn phím, màn hình hiện lên những con số chạy liên tục. Mọi người căng thẳng hẳn!

-….. Tao không có hứng! Để khi khác!

Nó trả lời, Cen lúc này đã tìm được vị trí liền quay sang gật đầu với Ngọc. Ngọc hiểu ý liền thở phào, nhưng không ngờ bên kia, nó đã nhận được sự bất thường:

– Làm sao? – Nó hỏi

– Hửm? À, không gì! Để khi khác cũng được!

– Ừ!

Nói xong nó ngắt máy, mọi người đều hướng về phía màn hình:

– Đây chẳng phải là…?

Ngọc ngạc nhiên, vừa nói vừa chỉ vào màn hình. Không riêng Ngọc, ai cũng đều có thái độ này khi nhìn vào vị trí. Hắn nhíu mày, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng:

– Chuyện này để tao giải quyết! – Hắn nói

– Không được! Mày với nhóc con như vậy, mày đòi giải quyết cái gì? Chuyện kia, mày còn chưa lo xong! – Key cản

– Đúng vậy! Tốt nhất mày hãy làm tốt, kế hoạch kia, nhất định phải thành công! – Anh đồng tình

– Chuyện kia? Kế hoạch? Ý mấy anh là sao? Có chuyện gì mà tụi em không biết? – Kai nóng vội

Ngoại trừ tứ đại ma vương và Kino, những người còn lại không ai hiểu họ đang ám chỉ về việc gì! Ngọc khẽ nhíu mày, nhìn sang hắn, đúng như Ngọc nghĩ, có gì đó không ổn…

– Được rồi! Kino, giải thích cho tụi nó!

– Vâng!

Sau khi nghe Kino giải thích, khuôn mặt của Ngọc, Kai, Tuấn Anh đều biến sắc, từ ngạc nhiên đến tức giận!

– Chuyện là vậy đó! – Kino nhún vai

– Tại sao lại giấu tụi em? – Kai hỏi

– Bây giờ không phải là lúc bàn việc đó! Phải xem con nhóc kia còn định làm gì! – Cen đáp lại

– Trên người Như có thiết bị định vị! Dựa vào đó mà tìm! – Ngọc nói

– Nếu như vậy thì quá đơn giản, thiết bị định vị đó không còn nữa! – Cen lắc đầu, đôi tay linh hoạt trên bàn phím

– Ý anh là sao? – Ngọc hỏi

– Chiếc lắc, đôi bông tai, kể cả dây chuyền đều bị tháo xuống. Mỗi thứ trong đó đều có tác dụng riêng, hôm đó có ai đó không chịu cản lại, quyết cứng đầu, đấu cho tới cùng! – Anh mỉa mai

Mọi ánh mắt nhìn về ai đó, ai đó mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì..

– Thật là, phiền phức!

Hắn nói, như nói với chính mình. Đúng là, con nhóc này không được gì, chỉ được cái gây ra phiền phức!

– Phiền phức? Nếu như hôm đó, anh chịu giải thích thì mọi chuyện sẽ không tồi tệ! Lại còn ngồi đó trưng cái vẻ mặt thảnh thơi ra! Còn không lo mà tìm cách đi, nếu nó có chuyện gì. Em sẵn sàng đánh đổi cả mạng mình với anh!

Ngọc tức giận tuôn một tràn, hắn vẫn im lặng, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình vi tính. Tìm cách? Hắn đang trong thế bị động, bảo tìm cách là tìm được sao? Yun bị lời nói của Ngọc làm cho vẻ mặt trông rất khó coi, tay nắm thành quyền!

– Quản gia đâu? – Hắn lớn tiếng

Một người đàn ông đứng tuổi, là bác Lê! Ông bước tới, vẻ mặt bình thản, dịu dàng, ông quá quen với cảnh này rồi!

– Tại sao ông không báo cáo với tôi? – Hắn hỏi

– Ý cậu là gì, Trang thiếu gia? – Quản gia vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh

– Ý tôi là gì? Ông biết mà còn hỏi!

– Tôi thật sự không hiểu, thưa thiếu gia!

– Ông!

Hắn gằn một tiếng, tay chỉ vào ông quản gia!

– Ông lui xuống đi! Còn mày, bây giờ tức giận thì được gì?

Anh ra lệnh cho ông quản gia, quay sang nhìn hắn. Đâu phải chỉ hắn lo, anh cùng mọi người ai chẳng lo chứ? Lúc này điện thoại hắn reo lên, nhìn vào màn hình, hắn nhíu mày:

– Alo? – Hắn bất lực bắt máy

– Anh hả? Hôm nay đi chơi với em đi, em nhớ anh!

Giọng điệu làm nũng khiến Ngọc muốn nôn ra, không ai khác ngoài Thu! Có điều, cô ta chọn không đúng thời điểm rồi!

– Dẹp! Không có đi đâu hết! – Hắn quát lớn

– Tại.. Tại sao anh lại quát em? Em… Chỉ là nhớ anh thôi mà! Huhuhu – Thu khóc

Hắn cúp máy ngang, không quan tâm đối phương ra sao! Bên kia đầu dây, nhận ra tín hiệu bị cắt, Thu tức giận:

– Cái tên chết tiệt này!

– Haha! Lại thất bại à?

Một người ngồi trên ghế, thân hình cao lớn, ngồi trong góc tối khiến khuôn mặt lu mờ, không nhìn rõ được

– Dạo này hắn lạ lắm! Cứ né tránh, chỉ tại vì con kia! Chó chết thiệt! – Thu chửi

– Bình tĩnh! Nếu em cứ như vậy, kế hoạch sẽ đổ vỡ. Anh thu nhận em về, là muốn em quyến rũ hắn, lúc đó anh sẽ tiêu diệt cái tổ chức Black chết tiệt kia. Hahahaha, lúc đó anh sẽ đứng đầu!

Người đàn ông không rõ mặt kia kiêu ngạo nói, giọng nói trầm, có chút ma quái. Thu lúc này quay sang, tiến tới rồi ngồi vào lòng ông ta

– Lúc đó, anh không được quên em đâu đó! – Thu làm nũng

– Đương nhiên, mỹ nhân của anh cũng có công rất lớn. Khi đó, em sẽ là phu nhân của anh! Con vợ già của anh, không bằng một góc của em!

– Dẻo miệng thấy sợ!

– hahahahahaha, em lo chuẩn bị đi. Ba ngày sau, kế hoạch sẽ tiến hành! Lúc đó, cực cho em rồi!

– Chỉ cần anh không quên em thôi!

Cuộc đối thoại giữa Thu và người đàn ông kia đầy bí ẩn, có một kế hoạch, điên cuồng đang diễn ra..

Trời đã tối, người lái xe trẻ tuổi đang dìu nó vào, vẻ mặt nó xanh xao, mồ hôi nhễ nhãi. Quản gia biết lúc nào nó đi, lúc nào nó về nên đã ở cửa đón nó. Vừa thấy nó, ông quản gia ngạc nhiên, người lái xe nhanh chóng đưa nó vào, ngồi lên ghế sofa. Hành động của anh lái xe nhẹ nhàng, như đặt một bông hoa, sợ những cánh hoa sẽ rơi đi.

– Bạch tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư!

– Tôi không sao! Bác Lê cứ đi nghĩ trước!

Nó nhăn mắt, đôi mắt nhắm nghiền lại, có vẻ như nó vừa trải qua chuyện gì đó, rất kinh khủng!

– Tiểu thư, sắc mặt tiểu thư rất xanh xao! Tôi sẽ đi gọi thiếu gia!

Ông quản gia hốt hoảng liền nói.

– Chuyện gì vậy?

Từ lên lầu, có người đi xuống, bóng dáng cao lớn, khuôn mặt lạnh tựa băng, không có cảm xúc. Nó nghe, giọng nói quen thuộc, đôi mắt mở ra, sững người rồi quay mặt sang chỗ khác!

Hắn bước tới, người lái xe cúi chào, hắn liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì. Hắn lại nhìn sang nó, nhìn bộ dạng đáng thương của nó rồi nhíu mày

– Dạ thưa, Bạch tiểu thư sắc mặt không được tốt! – Ông quản gia nói

– Không tốt?

Hắn nhìn nó, nó né tránh ánh mắt, loạng choạng đứng dậy, xém xíu nữa là té. Hắn nhíu mày.. Nó không nói gì, bước đi, bước chân không vững, bước được mấy bước, đầu óc nó quay vòng vòng, mắt không nhìn thấy gì cả, mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo. Rồi cả người nó đổ ập xuống, bàn tay hắn nhanh chóng bắt lấy, ôm trọn nó vào lòng!

– Buông….. Ẹo… Ẹo… Khụ.. Khụ… Ẹooooo

Nó nôn vào người hắn, hắn không những không né mà còn vỗ nhẹ vào lưng nó, khuôn mặt và ánh mắt vẫn không có tí cảm xúc nào. Nó cứ nôn, tưởng chừng nôn ra cả nội tạng.

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hắn vừa nói vừa nhìn người tài xế, anh chàng trẻ tuổi kia nhíu mày nhìn hắn. Anh và Key nghe tiếng ồn liền đi xuống, đập vào mắt là cảnh nó đang nôn vào người Yun, hốt hoảng chạy xuống

– Sao vậy? Em làm sao vậy? – Key lo lắng

– Khụ…khụ….ẹooo! – Nó không trả lời, cứ nôn ra

– Quản gia, mau gọi Tuấn Kiệt ( Pin)! Nhanh lên! – Anh nói

Quản gia nhanh chóng đi liên lạc với Tuấn Kiệt, người hầu đều lo lắng. Hắn cứ đứng đó, tay vỗ vào lưng nó, không né tránh. Lúc này, anh và Key mới nhìn sang người lái xe, bất giác nhíu mày!

– Hơ…hơ…

Nó thở, cơn buồn nôn cũng đã hết, nó đã nôn ra hết những gì ăn trong mấy ngày nay. Mệt mỏi, đôi chân bũn rũn, cả người xụi lơ, may mà có hắn đứng kế giữ người nó lại! Đôi mắt lim dim, nó nghe loáng thoáng họ gọi ai đó, rồi có ai đó bế nó lên..

Ngày hôm sau

Trong căn phòng không khí lành lạnh, mát mẻ, nó nằm trên giường tỉnh dậy, cảm nhận toàn thân đau nhức, trong miệng có vị tanh. Đầu óc choáng váng, nó chống tay ngồi dậy

– Dậy rồi?

Nó quay sang, Key đang ngồi gần đó, trên bàn là máy laptop, đôi tay như múa trên bàn phím, có vẻ như Key đang làm việc. Key ngước lên nhìn nó, thở phào nhẹ nhõm

– Đêm qua, đừng doạ tụi anh như vậy!

Key vừa nói vừa ngả người ra phía sau, tay xoa vào thái dương, có vẻ Key đã thức suốt đêm qua. Nó trầm mặc, không nói gì, dựa vào thành giường cuối mặt xuống không nhìn Key

– Đừng có trưng cái mặt đó ra với anh, em đã đi đâu?

Mặt Key biến sắc, lạnh lùng khó tả, thật sự Key rất tức giận, rốt cuộc con nhóc này đang làm trò gì vậy? Nó nghe thế, ngước lên nhìn Key, bặm môi không trả lời, lắc nhẹ đầu.

– Còn không nói? Em muốn anh tức chết đúng không?

Key nói, nó vẫn lắc đầu

– Đến khi nào em mới nghe lời anh đây hả? Tại sao cứ ngoan cố như vậy?

Key tức giận, nhưng không lớn tiếng, giọng điệu lạnh lùng, nó không dám nhìn thẳng vào mắt Key. Với nó, Key lúc nào cũng vui vẻ, dịu dàng với nó. Nhưng có vẻ, nó đã chọc giận Key thật rồi…

– Em vẫn không chịu mở miệng? Được, em hay lắm. Bây giờ đã đủ sức rồi, đủ lông đủ cánh để bay rồi. Không cần đến thằng anh này nữa, phải không?

Key nhếch mép, giọng điệu đầy sát khí, nhưng khuôn mặt vẫn bình thản. Nó nắm chặt hai tay lại, khuôn mặt vẫn không thay đổi, chẳng có tí cảm xúc. Nhưng trong lòng lại đang thét gào lên, chỉ là không thể hiện ra

– Hay, hay lắm! Em đúng là đủ sức tung hoành rồi, muốn làm gì thì làm. Không coi ai ra gì, kẻ trên người dưới như một. Thằng anh trai này trong mắt em không là gì cả, phải không?

Key nói, từng ngón tay gõ lên mặt bàn gỗ, cố gắng bình tĩnh. Nếu không cả căn biệt thự này sẽ thành tro mất. Key luôn bình tĩnh trước nó, và cũng chỉ có nó mới làm cho anh bình tĩnh.

– Không phải…

Cuối cùng nó cũng mở miệng, giọng nói nhỏ. Key nhìn nó, rồi thở hắt ra

– Nếu không phải, tại sao lại giấu anh?

– Em… Không có

– Lại không có? Em còn chối!

– Em….

Bỗng Key bước tới, ngồi xuống cạnh nó, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu bạch kim. Nó giật mình, rồi ngước lên nhìn Key, như một con thỏ trắng đang run rẩy

– Em cứ như vậy, anh lo lắm…

Giọng Key dịu hẳn, nét mặt giãn ra, dịu dàng nói với nó..

– Em đừng nghĩ, anh không biết em đang làm gì, đi đâu..

Nó kinh ngạc, có tật thì giật mình, quả là không sai. Nó cuối mặt xuống, hai tay nắm chặt chăn

– Em đừng nghĩ có thể giấu được anh, em nghĩ anh là ai? Chỉ là anh không muốn nói, xem em định làm gì! Không ngờ, anh quyết định sai lầm như vậy!

– Vậy.. Anh 2….

– Ừ! Anh biết, tuổi em còn nhỏ, còn bồng bột, hành động đôi lúc hơi thiếu suy nghĩ. Em còn nhỏ lắm, chuyện tình cảm, có thể là nhất thời, cũng có thể là bản tính em hiếu thắng, không chịu suy nghĩ! Anh muốn em, phải tập yêu thương bản thân, đừng dày vò nó nữa..

Key ôm nó, đầu dựa vào lòng ngực rắn chắc, giọng điệu Key vẫn vậy, chỉ là hơi có chút gì đó đau lòng. Nó im lặng, đôi mắt vô hồn, như con búp bê…

– Hôm qua, em không thể tưởng tượng nỗi đâu. Ken nó như phát điên lên, lo lắng cho em rất nhiều, trút giận vào Pin. Nó lo cho em lắm, anh nghĩ em biết điều đó… Anh cũng lo cho em lắm, em cứ như vậy, anh đau lòng lắm..

Key thở dài, tay ôm nó vào lòng, như sợ nó biến mất. Key chỉ có đứa em gái này, hỏi làm sao không lo cho được? Nếu nó có chuyện gì, cả đời này Key không tha thứ cho bản thân!

– Anh 2… Giận lắm? – Nó cất giọng

– Hửm? Ừ, rất giận! – Key lắc đầu, thở dài

-……

– Nó ở trong phòng từ khuya hôm qua đến tận bây giờ, không ăn không uống gì cả… Tốt nhất, em đừng động vào! Ngay lúc này, nó không dè chừng ai đâu, cứ để nó như vậy, tự khắc ổn.

– Thực xin lỗi!

Nó vùi mặt vào lòng Key, giọng nói nho nhỏ, đủ để lọt vào tai Key. Key nhìn nó, rồi cười nhẹ, con nhóc này, thực rất yếu đuối!

– Không sao, không sao! Em nghỉ ngơi đi, anh về phòng, cần gì cứ gọi cho anh!

Nó nằm xuống giường, nhìn theo dáng Key bước ra khỏi phòng. Nó nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng….. Tự yêu thương bản thân? Nói thì dễ, nhưng mấy ai làm được chứ

Nó đã ngủ từ khuya hôm qua đến khuya hôm nay, bụng có chút cồn cào. Nó cố gắng bước xuống giường, nó không muốn phiền Key. Bước xuống gần cửa nhà bếp, có ánh đèn qua khe cửa, giờ này còn ai ở đây nhỉ? Nó nhẹ nhàng kéo cánh cửa, một bóng dáng to lớn đang loay hoay ở khu bếp, bóng lưng cao lớn, uy nghiêm. Nó sững người, mở mắt nhìn vào bóng người đang đi qua đi lại đó..

Tim đập nhanh, nó lắc đầu rồi khép cửa lại, nhanh chóng đi lên lầu. Tim khẽ nhói lên vài lần, nó cười xoà bỗng dừng bước. Nó đứng trước cửa gỗ lớn, tại sao nó lại đến đây? Nó hơi khựng lại, định xoay người bước đi nhưng không hiểu sao lại bước vào. Trong phòng toả ra hơi lạnh, đây không phải nhiệt độ bình thường, mà là rất lạnh. Vừa đóng cửa lại, căn phòng trở nên tối om, nó lại không thể tìm được công tắc.

– Chẳng phải tôi đã nói không được làm phiền sao?

(Còn tiếp)