Cái giọng trầm ấm hoà tan với sóng biển.. Có chút chua xót trong câu
nói, một chút thương hại, một chút đau lòng, chỉ là một chút…
Đôi tay săn chắc kia, xiết chặt thân hình bé nhỏ đang run, nấc lên
từng cơn. Sóng biển vẫn cứ vô tình, gió cứ vô tâm. Tiếng nấc càng lớn, tiếng khóc lớn đến xé lòng..
– TẠI SAO, TẠI SAO ÔNG LẠI CƯỚP HỌ ĐI?
Nó, hét lên thật to! Hét lên như muốn vơi đi phần nào đó nỗi đau,
nhưng rồi lại oà khóc! Hắn, đôi tay lại càng xiết chặt lại, thân thể
cả hai ngã khuỵa xuống cát mịn. Hơi thơ nồng ấm, Yun ôm chặt con bé
trong lòng, đôi mắt nhìn xa xăm…
– Em..
Giọng nói đó lại vang lên
– Tôi xin lỗi..
Nó khựng người lại, con ngươi tim lung lay!
– Hãy khóc đi, khóc cho vơi nỗi buồn.. Tôi xin lỗi, xin lỗi vì không thể làm gì cho em ngay lúc này. Nhưng nhìn em thế này, tôi đau lòng lắm!
Có lẽ, đây là giây phút dành riêng cho cả hai. Nó và hắn chưa bao giờ có khoảng lặng như thế này cả, êm đềm và đau thương Rồi cả hai cứ im lặng, hai thân thể áp sát vào nhau, hơi thở nồng ấm
hoà quyện vào nhau, mỗi người đều đuổi theo suy nghĩ riêng của mình..
Một lát sau, nó ngủ quên trong lòng ngực ấm áp kia, tay vuốt nhẹ mái
tóc ra khỏi khuôn mặt kia, trên môi Yun nở nụ cười nhẹ! Rồi hắn nhẹ
nhàng ẩm nó trên tay đi về phía tảng đá to phía xa…
Nó, giật mình ngồi dậy, trước mắt vẫn là màn đêm bao phủ, biển đã
lặng.. Và rồi làn khói trắng bay ngang nó, nó nhăn mặt nhìn sang! Một
chàng trai đang ngồi cạnh nó, trên tay là điếu thuốc, tay áo sơmi săn
lên, thật lãng tử!
– Đừng hút nữa, không tốt! – Nó nói
– Em tỉnh rồi? – Yun nói
– Ờ ….
Rồi cả hai lại im lặng, đôi mắt đều nhìn về biển… Yun dập tắt điếu thuốc, thở một cái thật dài
– Em, ổn chứ? – Hắn nói
– Tôi, chẳng bao giờ là ổn!
– …..
– Anh không thấy ông trời bất công lắm sao? – Nó nở nụ cười nhạt
-….
– Ông ta lấy mọi thứ của tôi, chẳng chừa lại thứ gì!
– Còn!
Hắn quay sang chạm mắt với nó…
– Còn tôi!
Môi chạm môi, nụ hôn nhẹ đặt lên môi nó…
(Còn tiếp)